Chương 39

Bình hoa hạnh trong sảnh chính thì lại mang một nét duyên dáng khác, màu được chọn là màu hồng đỏ trắng tương giao, có bông đang hé nở, có bông đang chúm chím nụ, còn có bông lại đang ôm lấy cành lặng lẽ.

Mỹ Nguyệt nhìn không ra điểm tinh tế bên trong đó mà chỉ cảm thấy rất đẹp mắt, không khỏi khen: “A Anh tỷ tỷ thật là khéo tay.”

Ninh Anh cất cành cây nhỏ đi, cười không nói lời nào.

Tất cả những gì nàng làm đều được bày cho Lý Du nhìn, dù là pha trà hay là cắm hoa, hoặc là mỹ thực, hết thảy đều chỉ vì phục vụ một mình hắn, có thể coi đó là định chế độc nhất vô nhị.

Về phần nàng có thích hay không, thì đương nhiên không.

Cũng không có tư cách.

Mấy nhánh còn thừa được Ninh Anh đặt vào phòng mình, gian phòng của nàng ở cạnh phòng của Mỹ Nguyệt và những người khác, chỉ có điều đãi ngộ của nàng tốt hơn bọn họ một chút, đó chính là được ở một người.

Bố trí trong phòng cũng giống như các phòng hạ nhân khác, giường chiếu đơn giản, bàn trang điểm và một bộ bàn ghế.

Phòng bên cạnh tốt hơn phòng này nhiều nhưng lại tương thông với phòng ngủ của Lý Du, hầu như không có sự riêng tư, thường ngày Ninh Anh vẫn thích ở đây hơn, cả người cũng sẽ thả lỏng ra nhiều.

Sau khi cắm ngẫu nhiên những cành hạnh còn lại vào trong lọ, trong đầu Ninh Anh đột nhiên nhớ tới những gì Tiểu Đào đã nói hôm nay, nha đầu kia nói nếu như nàng là lương tịch thì tiền đồ tương lai sẽ tốt hơn rất nhiều.

Ánh mắt Ninh Anh rơi xuống nụ hoa hạnh đang chớm nở.

Thời đại này có rất nhiều điểm khác biệt, ngay cả hộ tịch cũng có tứ đẳng, những người giống Lý Du thuộc về quý tịch, phổ thông bách tính là lương tịch, chênh lệch hơn chút chính là nô tịch, thấp kém hơn chút nữa là tiện tịch.

Ninh Anh trước khi bị bán đi vốn có thân phận lương tịch, qua tay mấy vị chủ nhân rồi lưu lạc thành thân phận nô tịch hiện nay.

Lý Du cầm văn tự bán mình của nàng, hắn có thể tùy ý đuổi nàng, cho dù là để bán hay sử dụng cho riêng mình, hoặc thậm chí lấy đi mạng sống của nàng, cũng chỉ giống như đang giẫm chết một con kiến.

Ai có thể vui vẻ khi số phận của mình bị nằm trong tay của người khác chứ?

Nghĩ đến đây, Ninh Anh cảm thấy trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ chu đáo ngắt một nụ hoa, ôn nhu nhẹ nhàng nghiền nó thành bột.

Trên đầu ngón tay lưu lại hương hoa hạnh, nàng nhẹ nhàng hít hà, thật là thơm.

Thời điểm chạng vạng tối Thái tam nương đã chuẩn bị xong mì gà xé, bà ấy thêm măng tươi giòn và giá đỗ vào mì theo ý của Ninh Anh.

Thời tiết này dưa cải vẫn chưa mọc ra, nếu không thì cho dưa cải vào mì sẽ càng ngon hơn.

Sợi mì được làm thủ công rất chắc và đàn hồi, luộc qua nước sôi cho vừa chín tới, vớt ra bỏ vào trong một chiếc rổ trúc sạch sẽ, dùng đũa đảo đều để tản nhiệt.

Để sợi mì không bị dính, lúc này phải thêm một chút dầu vừng.

Dầu vừng phủ lên sợi mì sẽ làm cho sợi mì trở nên trơn trượt, Thái tam nương một tay cầm quạt một tay đảo mì, động tác nhanh nhẹn.

Bà tử bên trong nhà bếp đã đã xé măng chần thành sợi mỏng, mầm đậu nành và thịt gà cũng đã được chuẩn bị xong.

Đợi sau khi Thái tam nương vớt mì ra thì lập tức trộn thịt gà xé, măng bào và giá đỗ vào đó.

Trước đó, Ninh Anh nói rằng muốn chuẩn bị hai loại nước để trộn mỳ, loại chua cay để khai vị, bây giờ băm nhỏ hành tỏi, nước chấm trong, muối, tiêu bột, thù du và giấm, đường cũng không thể thiếu.

Cuối cùng, rắc một ít vừng đã rang chín.

Khi Ninh Anh đi tới, Thái tam nương đã chuẩn bị xong mì, nàng gắp một ít nếm thử, lại thêm vào một vài giọt giấm, Thái tam nương lo lắng nói: “Có chua quá không?”