Chương 26

Nghe được những lời này, Lý Cạnh dở khóc dở cười, trêu ghẹo: “Cha có khá nhiều kinh nghiệm nhỉ.”

Thu Thị tán thưởng: “Cha nói không sai, đương gia chủ mẫu thì phải điềm đạm, bao dung, gia thế bối cảnh và ăn nói học thức là thứ quan trọng nhất, còn về phần ngoại hình, ngược lại không quá quan trọng.”

Lời này khiến Lý Du không thể gật bừa: “Nếu ta cưới một người mà đến bản thân còn không biết rõ hình thức mà chỉ cưới nàng ta vì gia thế học thức vào phủ, nhìn nàng lâu ngày sinh ra chán ghét thì hà cớ gì phải tự giày xéo mình?”

Tần Vương xua tay: “Con có thể nạp thϊếp.” Lão nói thêm, “Người trong chính phòng để cho bên ngoài nhìn, thϊếp thất thì để cho bản thân con nhìn.”

Lý Du: ……

Yên lặng nhìn về phía lão nương nhà mình.

Quách Thị trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Chớ có học theo lão cha ngươi, nạp mười mấy thϊếp thất.”

Lời này coi như ngầm thừa nhận việc nam nhân nạp thϊếp là thiên kinh địa nghĩa.

Lý Du lại nhịn không được nhìn về phía huynh trưởng nhà mình.

Lý Cạnh có năng lực sống sót cực mạnh, vội nói: “Đại tẩu của đệ rất tốt, nuôi một mình nàng trong phòng là đủ rồi.”

Nhìn dáng vẻ bảo vệ thê của huynh trưởng nhà mình, Lý Du hừ một tiếng, hững hờ cầm thìa múc một muỗng canh chim bồ câu rồi tiếp tục nhấm nháp.

Hôm nay xem như đã mở mang kiến thức, hóa ra thê và thϊếp còn có thể đối xử thế này!

Khi tiếng trống chạng vạng vang lên, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, Lý Du nán lại ở Phúc Thọ Đường hồi lâu mới về được tới Tây Nguyệt Các, người hầu Lương Hoàng cầm một chiếc đèn l*иg đi ở phía trước để chiếu sáng.

Đợi đến khi cả hai chủ tớ đến Tây Nguyệt Các, chợt thấy trong màn đêm Ninh Anh đang cầm theo đèn l*иg, thân thể nhỏ yếu như một ngọn hải đăng, dường như mãi mãi sẽ luôn đứng đó để soi đường cho Lý Du về phòng.

Trên thực tế nàng cũng thường xuyên làm vậy.

Bất kể trời mưa gió thế nào, mỗi khi Lý Du về muộn, nàng đều đứng tại chỗ đó cầm theo đèn l*иg chờ đợi hắn.

Theo thời gian, Lý Du không thể không hình thành một thói quen.

Chỉ cần hắn nguyện ý giữ nàng lại, nàng sẽ một mực ở bên cạnh hắn, bằng mọi cách có thể. Bởi vì nàng là một bông hoa không có rễ, nếu rời bỏ hắn nàng sẽ sống thế nào?

Gió bên ngoài hơi mạnh, tay cầm đèn l*иg của Ninh Anh có chút lạnh.

Nhìn thấy chủ tớ hai người, nàng hành lễ với Lý Du, nói: “Lang quân.”

Lý Du ừ một tiếng.

Lương Hoàng đưa hộp cơm tới, Ninh Anh thuận tay cầm lấy, đi phía trước dẫn đường.

Trên đường trở về phòng cả hai đều không nói lời nào, khi đi qua hành lang Lý Du mới nói: “Bách hợp tô của Phúc Thọ Đường khá ngon, ta mang vài cái về cho ngươi nếm thử.”

Ninh Anh cười cười, làm nũng nói: “Lang quân vẫn là người thương ta nhất.”

Lý Du như nhớ ra gì đó, hỏi: “Ngươi vào phủ bao nhiêu năm rồi?”

Ninh Anh: “Bẩm lang quân, đã sáu năm.”

“Đã bao giờ nhớ nhà chưa?”

“Chưa từng, nô tỳ đã từng bị ngã nên có rất nhiều chuyện không nhớ nổi.”

Lý Du không hỏi nhiều nữa.

Ninh Anh hơi cảm thấy hiếu kì: “Lang quân tại sao lại hỏi những vấn đề này?”

Lý Du im lặng một hồi, không trả lời mà hỏi lại: “Nếu như đương gia chủ mẫu vào phủ, ngươi sẽ làm gì?”

Ninh Anh sửng sốt một lát mới đáp: “Nô tỳ là người mà lang quân mua vào phủ, nếu như lang quân nguyện ý giữ lại thì giữ lại, nếu muốn đuổi xuất phủ, nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận.”

Lý Du liếc xéo nàng, dường như hoàn toàn không tin lời của nàng: “Những lời này có mấy phần thật, mấy phần giả?”

“Chữ nào cũng là thật.”

“Ta không tin.”

Ninh Anh trầm mặc.

Lý Du: “Ngươi không hề mảy may oán giận?”