Chương 25

Lý Cạnh nhẫn nhịn, kiên trì hỏi: “Nàng bao nhiêu tuổi?”

Tần Vương: “Hai mươi tám tuổi.” Ngừng một chút lại nói, “Là một quả phụ.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Quách Thị giận quá mà cười ra tiếng, mắng: “Một lão già như ngài có biết xấu hổ không thế? Ngay cả một quả phụ nhỏ hơn ngài bốn mươi tuổi cũng không buông tha?”

Tần Vương chững chạc đàng hoàng phản bác: “Nói linh tinh gì vậy, Lý Thế An ta phong lưu nhưng không hạ lưu, rõ ràng là quả phụ kia tự tới trêu chọc ta.”

Quách Thị tức giận nói: “Để ngài đổ vỏ còn đắc ý thế hả?”

Lý Du nghe thấy liền nhức đầu, vội vàng đổi chủ đề, “Lúc trước cha có nói tới Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, con cảm thấy khá ổn.”

Những lời này lập tức khiến mọi người chú ý, ngay cả Quách Thị cũng không tiếp tục truy cứu chuyện của quả phụ kia nữa, cau mày nói: “Bên kia tuổi tác quá nhỏ.”

Đũa của Lý Du lại đặt lên đĩa tôm đã bóc vỏ, con tôm có màu đỏ tươi, cắn một cái tươi non mềm mịn, hắn khen: “Nương nếm thử món tôm này đi, hương vị không tệ.”

Quách Thị: “Ta đang nói chính sự với con đấy.”

Lý Du không lên tiếng, một mình ăn tôm.

Tần Vương cao hứng nói: “Ánh mắt Nhị Lang tốt đấy, nếu con có thể kết thân với Anh quốc công phủ hai nhà liên thủ, con đường hoạn lộ về sau nhất định có thể liên tiếp thăng tiến.”

Lý Du cười cười, cầm khăn lau miệng: “Cha, lời này hình như không thích hợp, nói như kiểu nếu con không có Triệu gia nâng đỡ thì cũng chỉ có thể trì trệ không thể thăng tiến vậy.”

Tần Vương nghẹn đến á khẩu, không nói nên lời.

Thu Thị cũng gắp một con tôm đặt vào bát Lý Cạnh, Lý Cạnh trêu chọc: “Nhị Lang tuổi trẻ ngông cuồng.”

Thu Thị tiếp lời: “Nói đi thì phải nói lại, lần thi hội nào cũng giống thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, thử hỏi trong kinh có lang quân nhà ai có thể như Nhị Lang, tuổi trẻ mà dám ngông cuồng như vậy?”

Cái vuốt mông ngựa* này kêu cũng thật vang.

(*vuốt mông ngựa: nịnh hót)

“Câu này của đại tẩu rất êm tai.”

Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận về hôn sự của hắn.

Quách Thị biết Lý Du thích ăn cá nên đã kêu tỳ nữ chia thức ăn cho hắn.

Món cá vược hấp kia có lớp thịt trắng noãn, chỉ có một khúc xương, thích hợp nhất với những người lười như hắn.

Nhúng vào nước sốt trong vắt vừa được đưa lên, Lý Du nếm thử, thịt cá trắng trẻo non mịn đến mức chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái đã tan ra, là hương vị hắn thích nhất.

Sau khi ăn xong hai miếng cá, hắn lại ăn thêm măng mùa xuân.

Măng mùa xuân tính chất đơn giản, bởi vì đun qua lửa nên được phủ lên một lớp mặn ngọt đậm đà.

Món ăn được đón chào nhất trên bàn vẫn là vịt hấp rượu, tất cả mọi người đều yêu thích, chỉ có Lý Du không động lấy một đũa.

Hắn không thích vị ngọt của thịt cho lắm, ăn vào còn có chút ngấy.

Trong bữa ăn, Thu Thị đột nhiên hỏi Lý Du thích nương tử như thế nào.

Lý Du ngẩn người, suy tư một lát mới nói: “Đương nhiên là người nghe lời, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn thì càng tốt.”

Quách Thị có chút hăng hái nói: “Hình dáng thì sao?”

Lý Du vươn tay cầm lấy canh chim bồ câu mà tỳ nữ đưa qua, nghiêm túc nói: “Đương nhiên cần phải ưa nhìn, tư thái yểu điệu, eo thon mềm mại.”

Người duyệt qua vô số nữ tử như Tần Vương lại khoát tay nói: “Nhi tử à, cưới một nữ tử tròn trịa nở nang, tư thái đoan chính mới là tốt nhất.”

Lý Du: ???

Quách Thị: “Dễ sinh con.”

Lý Du: ……

Tần Vương nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm cho hắn: “Những con hồ ly mảnh mai yểu điệu kia cuối cùng cũng chẳng ra gì, đương gia chủ mẫu không chỉ cần phải gia thế bối cảnh tốt, ăn nói học thức cũng cực kỳ quan trọng, tính tình bao dung, về phần hình thức thì dù có đẹp nhưng nhìn lâu cũng sẽ chán.”