Chương 27

Ninh Anh hỏi lại: “Lang quân có thích những nữ tử hay ghen tức không?”

Lời này khiến Lý Du nhíu mày.

Ninh Anh vô cùng thẳng thắn: “Lang quân không thích, nô tỳ cũng xem thường những người như thế.” Nàng nói thêm, “Mấy năm gần đây được lang quân hậu ái, nô tỳ rất thỏa mãn, bất luận về sau lang quân lựa chọn thế nào, nô tỳ cũng sẽ nguyện ý chấp nhận.”

Lý Du không nói nữa.

Nữ nhân trước mắt này đối với hắn cũng chỉ là một nữ nhân dùng để thông phòng, đồ chơi cung cấp cho người đang tìm kiếm niềm vui mà thôi.

Trong mối quan hệ này, hắn mãi mãi nằm ở vị trí chủ đạo, hắn có thể kiểm soát sinh tử của nàng, tự do của nàng, hết thảy của nàng.

Chỉ là một nô bộc mà thôi, sau này chủ mẫu vào phủ, dựa vào tình cảm mấy năm thì nhấc thành thϊếp.

Đây đã là cho nàng thể diện rồi.

“Ngày mai theo ta xuất phủ đi tới biệt viện, hạnh hoa ở Nam hồ nở rồi.”

Ninh Anh đáp lại: “Vâng.”

Sau khi trở về phòng, nàng hầu hạ Lý Du thay đổi ngoại bào, giúp đỡ hắn rửa mặt.

Sắp xếp xong xuôi, Lý Du mới vén chăn lên, ngồi xuống giường đọc sách.

Ninh Anh nhắc nhở: “Lang quân chớ có nhìn lâu, sẽ tổn thương mắt.”

Lý Du “Ừm” một tiếng, coi lời nói của nàng bay từ tai này ra tai kia.

Thấy hắn không có nhu cầu gì nữa, Ninh Anh mới đóng cửa ra ngoài.

Hộp thức ăn cầm về từ Phúc Thọ Đường đang đặt ở trên bàn, trong đầu Ninh Anh ngược lại chất chứa phiền muộn, ngay cả bách hợp tô cũng không hề hào hứng nên đã đưa nó cho Mỹ Nguyệt.

Mỹ Nguyệt tham ăn, cao hứng nói: “Vẫn là A Anh tỷ thương ta, cái gì cũng nghĩ đến ta.”

Ninh Anh ôn hòa nói: “Chớ có quên Xuân Lan, lấy hai cái cho nàng ấy đi.”

Mỹ Nguyệt đáp lại: “Vâng.”

Ninh Anh tiếp tục nói: “Ngày mai lang quân nghỉ ngơi, muốn tới Nam Hồ biệt viện ngắm hạnh hoa, trong nội viện các ngươi cần phải trông coi cho cẩn thận.”

Mỹ Nguyệt đáp vâng.

Ninh Anh gật đầu rồi cầm hộp thức ăn đi xuống.

Những chiếc đèn l*иg dưới mái hiên nhẹ nhàng lắc lư trong gió, Ninh Anh đứng tại chỗ nhìn chúng đến xuất thần.

Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên cảm giác mình chính là ngọn đèn l*иg kia, nếu không có mái hiên này, bản thân cũng không còn chỗ để đặt chân nữa.

Bên kia, Mỹ Nguyệt cầm hộp thức ăn trở về phòng, bách hợp tô trên đĩa có màu vàng óng, từng lớp giống như một đóa hoa nở rộ, trông rất xốp giòn ngon miệng.

Mỹ Nguyệt đặc biệt dành riêng hai chiếc cho Xuân Lan, kết quả người ta không nhận lấy còn ghét bỏ nói: “Đã trễ thế này còn tham ăn.”

Mỹ Nguyệt không quan tâm, cầm lấy bách hợp tô bỏ vào miệng, lúng búng nói: “Ngươi đừng ngại, đây là đồ chủ tử mang về từ Phúc Thọ Đường.”

Xuân Lan cảm thấy hơi hiếu kì: “Thế sao ngươi ăn được?”

Mỹ Nguyệt cố ý nói: “Đương nhiên là A Anh tỷ cho ta.”

Nghe đến đây, Xuân Lan cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Mỹ Nguyệt cũng không ngốc, nàng ấy biết Xuân Lan đang chua xót điều gì, bèn chọc nàng ta: “Đây là thứ chủ tử đặc biệt dành cho A Anh tỷ.” Sau đó dừng một chút lại nói, “Ngày mai chủ tử muốn đi tới Nam Hồ biệt viện ngắm hạnh hoa, cũng sẽ đưa nàng ấy đi cùng.”

Xuân Lan không nói một lời.

Mỹ Nguyệt ngồi vào mép giường, ăn xong một cái bách hợp tô mới nói tiếp: “Nếu ta là Xuân Lan tỷ, ta sẽ không suy nghĩ đến những vấn đề đó.”

Lời này khiến Xuân Lan không vui, cau mày nói: “Ngươi nói nhảm nhí gì vậy?”

Mỹ Nguyệt đứng dậy đi tới bàn rót nước: “Giường của chủ tử không dễ trèo lên đâu, chút tâm tư đó của ngươi, trong nội viện ai mà chẳng biết chứ?”

Xuân Lan cười lạnh: “Nói như thể ngươi là người thanh cao lắm ấy.”