Hắn cực kỳ bắt bẻ.
Người môi giới thô bạo nắm lấy tóc nàng kéo nàng tới trước ngựa, đặc biệt còn lật răng lợi của nàng lên cho hắn xem.
Đó không phải là tất cả, về sau nàng được mang vào trong rạp để nhũ mẫu Thôi thị lột sạch y phục kiểm tra toàn thân một lần, xác nhận rằng không có bệnh tật thì khoản giao dịch này mới coi là hoàn tất.
Lúc ấy Lý Du bỏ ra ba quan tiền.
Mới đầu Thôi thị cảm thấy đau thấu da thịt, bởi vì khi đó Ninh Anh gầy như khỉ, lại có không ít thương tích, sau khi mua về còn phải bốc thuốc trị liệu,lại thêm việc ngũ quan cũng không thể coi là quá xuất chúng, Thôi thị không biết vì sao Lý Du lại chọn trúng nàng.
Ninh Anh đã từng hỏi qua.
Lý Du trả lời như này, nói rằng mắt nàng rất đẹp, trời sinh khác biệt so với người thường, con ngươi có màu hổ phách chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời mới lộ ra, tựa như biết nói chuyện.
Ninh Anh tin.
Bởi vì Phương ma ma trong cung dạy dỗ nàng đã từng nói nàng có một đôi mắt rất mê người.
Các nét trên khuôn mặt nàng nhạt nhẽo, nhưng khi kết hợp cùng con ngươi màu hổ phách lại mang một nét quyến rũ độc nhất vô nhị. Cộng với tính tình hiền lành, hiếu học lại biết đối nhân xử thế, cho nên có vài phần khí chất của nữ nhân nhã thục, nhận được sự yêu thích của Lý Du cũng hợp tình hợp lý.
Cũng may là Lý Du có thể coi là một quân tử, nàng mười tuổi mới nhập phủ, sau khi cập kê mới hiểu được chuyện chăn gối, thời gian này thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, không đến mức sinh cảm giác chán ghét với vị chủ nhân này.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Ninh Anh mới ngủ thϊếp đi trong vòng tay của hắn.
Nếu để Ngụy bà tử phát giác nàng ngủ ở trong phòng chủ tử một đêm, chắc chắn nàng sẽ trở thành trung tâm của câu chuyện, cho nên Ninh Anh sáng sớm đã trở lại phòng bên cạnh rửa mặt, lúc Ngụy bà tử đưa nước nóng đến cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Ninh Anh một đêm chạy mấy chuyến sang phòng Lý Du, hắn chui đầu vào chăn nằm ỳ trong đó.
Ninh Anh đứng ở mép giường dỗ dành, nói rằng mặt trời đã lên cao rồi, cố gắng dậy rồi làm việc một ngày nữa.
Nàng phải mất rất nhiều công sức mới dỗ được tổ tông này thức dậy.
Giống như hầu hết những người trẻ tuổi khác, Lý Du rất không thích việc dậy vào buổi sáng.
Trong triều có tương đối ít quan viên còn trẻ như hắn mà đã mang địa vị cao, nếu là triều hội thì phải dậy sớm hơn, may mà quan viên lục phẩm một tháng chỉ đến hai lần vào ngày mồng một và ngày mười lăm.
Các quan chức từ ngũ phẩm trở lên thường phải triều hội, chẳng hạn như huynh trưởng của hắn Lý Cạnh, là quan to tam phẩm.
Hôm nay Lý Du không mặc lan bào, mà chỉ mặc một bộ thường phục của quan lại.
Ninh Anh thay y quan cho hắn, tên kia giống như thường ngày cẩn thận nhìn bản thân trong gương đồng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lang quân nhà ngươi có tuấn tú hay không?”
Ninh Anh nín cười đáp: “Tuấn tú, lang quân chi lan ngọc thụ, tài mạo song toàn, là lang quân tuấn tú nhất toàn kinh thành.”
Lý Du liếc xéo nàng: “Ngươi có thích một lang quân tuấn tú như thế này không?”
Ninh Anh vô cùng thành kính nói: “Nô tỳ tất nhiên rất thích.”
Lý Du hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: “Vậy hôm qua tại sao ngươi lại trừng mắt với ta?”
Ninh Anh: ……
Lý Du nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.