Chương 16: Sủng ái ngọt ngào (3)

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến người ta trầm mê, Lý Du nhẹ ngửi ngửi mùi tóc của nàng.

Ninh Anh có chút bất an nhúc nhích thân thể, nhỏ giọng nói: “Lang quân, điều này không phù hợp với quy củ.”

Lý Du ở sau lưng không hề lên tiếng, Ninh Anh nhẹ nhàng tách ngón tay của hắn ra, lại bị giam cầm chặt hơn.

Cánh tay mạnh mẽ có lực ôm nàng vào l*иg ngực rắn chắc của mình, Ninh Anh không dám nhúc nhích nữa, sau tai truyền đến một tiếng thì thầm ấm áp: “Ta chính là quy củ.”

Ninh Anh xoay người chui vào trong ngực hắn, trên đồ lót của hắn có mùi tùng hương rất dễ ngửi, sờ tới sờ lui giống như lò sưởi sưởi ấm giường.

Lý Du dường như hơi buồn ngủ, nhắm mắt ôm nàng vào lòng.

Ninh Anh ngửa đầu nhìn hắn, đầu ngón tay như bị quỷ thần xui khiến rơi xuống gương mặt hắn, cẩn thận phác họa khuôn mặt tuấn tú kia, lông mày sắc không đậm không nhạt, lông mi cong vυ"t, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mê người…… Thật sự là động lòng người.

Nếu như không phải vì giới hạn của thời đại, nàng ngược lại sẽ rất thích nam nhân này, có khuôn mặt, có dáng người, còn có học thức đàng hoàng.

Chỉ tiếc nuối, một vị công tử được nuông chiều như vậy, nàng không chọc vào nổi.

Gạt đi nỗi tiếc hận trong lòng, Ninh Anh xoay người chui vào trong ngực Lý Du, cho đến sau khi hắn ngủ say, nàng mới xuống giường thổi tắt ánh nến, nhẹ nhàng quay về phòng bên cạnh.

Lúc nửa đêm Lý Du mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong ngực trống trơn, hắn có chút không vui gọi: “A Anh?”

Ninh Anh ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng của hắn, đành phải đứng dậy xuống giường kiểm tra.

Tổ tông kia tính tình không tốt, ngồi bật dậy như một du hồn, nói bằng một giọng mũi khá nặng: “Ngươi đi đâu vậy?”

Ninh Anh đáp: “Lang quân, nô tỳ ở phòng bên cạnh.”

Lý Du mất hứng nói: “Muốn chết hả?”

Biết hắn tức giận, Ninh Anh đành phải bò vào ổ chăn dỗ dành, lại bị cả người hắn đè lên, suýt nữa thì bị đè thành không khí.

Vất vả lắm mới đẩy được hắn ra, Lý Du lại kiêu ngạo nói: “Ôm ta đi.”

Ninh Anh sợ hắn không thành thật, đành phải chui vào trong ngực hắn.

Sợ nàng lại chạy, hắn cố ý tập trung sức lực, ôm nàng như một con búp bê trong tay, lòng chiếm hữu cực mạnh.

Về sau Lý Du ngủ rất say, bởi vì nữ nhân trong ngực đã dịu dàng ngoan ngoãn giống một con cừu nhỏ.

Ninh Anh trong đêm tối yên lặng cảm nhận được nhiệt độ từ trên sống lưng truyền đến, chợt nhớ tới lúc nàng mười tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Lý Du.

Lúc ấy nàng vừa dơ bẩn vừa nghèo túng, thương tích khắp người co quắp trong đống người, bị người môi giới đánh đập rất thảm, không có chút sức chống cự nào.

Nhưng dân đen bị biến thành nô tịch cấp thấp như bọn họ không có nhân quyền, giống như súc vật được đưa tới thị trường nô ɭệ cung cấp cho các quý nhân chọn lựa.

Loại cảm giác thất bại trong vô vọng và sự bất lực đó đã nuốt chửng hy vọng sống sót của nàng từng chút một, cho đến khi Lý Du đến đây chọn lựa nô bộc.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, từ sợi tóc đến bàn chân tấm đều viết một chữ quý.

Lúc ấy Lý Du mới mười ba tuổi, có một khuôn mặt trắng nõn đến cực hạn.

Khi đó sự nam tính trên người hắn chưa xuất hiện quá rõ ràng, hắn mặc vào người một bộ Hồ phục, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, nắm trong tay roi ngựa, ở trên cao nhìn xuống đám nô bộc trong tay bọn người môi giới, vô cùng kiêu căng khí phái.

Một người cao quý như vậy Ninh Anh chưa bao giờ thấy qua, ngay cả khi nhìn người môi giới cũng thấy thuận mắt hơn.

Về sau Ninh Anh may mắn, đã được Lý Du chọn trúng.