Chương 11: May mắn.

Bên trong bí cảnh vô cùng rộng lớn, cây cỏ um tùm có núi có sông vô cùng tươi đẹp, có điều đấu khí quá loãng không khác gì bên ngoài rất khó có thể dưỡng ra kỳ trân dị thảo, thảo nào các đại tông môn và gia tộc sau khi vơ vét dò xét khắp nơi xong liền mặc kệ.

Qua ba ngày bình yên vô sự, Tiêu Viêm dọc đường cũng gặp rất nhiều người, tất cả đều nhìn nhau bắng ánh mắt nghi ngờ cùng dò xét, nếu đây là di tích của Đại Đế thì không biết sẽ ra sao.

Tiêu Viêm ba ngày nay cũng chỉ gặp một ít thảo dược bình thường cùng ma thú cấp thấp, chỉ nhất tinh, nhị tinh, mọi chuyện có phần suôn sẻ.

Tiêu Viêm còn đang cảm thán thì một luồng bạch quang nhắm ngay chính mình đánh tới, cậu kịp thời nhảy sang một bên né tránh, chỉ nghe ầm một tiếng tảng đá nơi cô vừa đứng vỡ vụn, để lại dưới đất một rãnh sâu, dài hơn ba mét.

Người vừa ra đòn không ai khác, chính là tên cứ một mực nhìn chằm chặm vào Tiêu Viêm lúc vừa vào bí cảnh, nơi này rộng lớn như vậy mà cũng gặp được, đúng là oan gia ngõ hẹp.

" Tiểu tử, Tầm Bảo Thử của ta vốn mẫn cảm với thiên địa linh khí cùng bảo vật, nó đã ghi nhớ khí tức bảo vật trên người ngươi, thì việc tìm ra ngươi chỉ là điều sớm muộn. "

" Mấy hôm nay chắc ngươi vất vả lắm mới tìm được cớ rời nhóm để tìm ta, độc chiếm bảo vật? "

" Để ta nói thẳng, lập tức giao bảo vật ra, ta sẽ cho ngươi con đường sống nếu không... " Hắn cố tình nhấn mạnh chữ không, đề thăng đấu khí hiển lộ thực lực, Đấu Sư lục tinh.

Ngay lập tức Tiêu Viêm cười nhẹ phóng thích thực lực thật sự của bản thân bát tinh đại đấu sư."Vốn muốn tha cho ngươi không ngờ ngươi lại chui đầu vào rọ thôi thì xin vĩnh biệt cụ."

Nói xong tên kia chưa kịp xin tha thì bị Tiêu Viêm một chém bay đầu. Cậu nhanh chóng lượm đồ (kinh nghiệm leo rank PUBG ((= ) thu lại hết mấy món đồ của tên bị chém sau đó tiếp tục hành trình.

"Tinh chúc mừng kí chủ đã đánh bại địch nhân, đánh giá cấp độ C, thu được 200 điểm hệ thống và 2 bình trữ nước thể tích 200K lít nước."

Đi một lúc thì không lâu sau thần thức của Tiêu Viêm liền phát hiện có thứ gì đó. Một cặp mắt xanh như cẩm thạch, to bằng miệng chén, thân hình dài hơn ba mươi mét, đầu to như bánh xe bò, vô cùng cường đại đang lao về phía mình, Thanh Nhãn Hoa Xà, ngũ cấp yêu thú.

Với thực lực bây giờ của Tiêu Viêm, cũng chỉ gϊếŧ được yêu thú tam cấp, với đầu ngũ cấp yêu thú này, Tiêu Viêm chết không thể nghi ngờ, Tiêu Viêm vận hết sức bình sinh cố bỏ chạy thật nhanh.

Từ miệng con Thanh Nhãn Hoa xà phun ra một cái vòi rồng cuốn lấy Tiêu Viêm, Tiêu Viêm bị vòi rồng cuốn lấy, uy áp khổng lồ của vòi rồng không ngừng nghiền áp thân thể, khiến cậu cảm giác như mình đang rơi vào một cái cối xay khổng lồ.

Mặc dù đã cố gắng chống đỡ, nhưng đôi bên quá mức chênh lệch, khắp người đau đớn cùng cực thỉnh thoảng còn vang lên răng rắc của xương cốt, loại đau đớn này dù có muốn ngất đi cũng buộc phải tỉnh lại.

Sau khi vòi rồng hoàn toàn tiêu tán, là một Tiêu Viêm bị đánh văng xuống hồ đang nổi trôi bồng bềnh dưới đáy hồ, ánh mắt vô thần sinh cơ đã muốn cạn cơ thể càng lúc càng lạnh. Thanh Nhãn Hoa Xà cũng không gấp gáp ăn thịt con mồi, mà thỉnh thoảng tạo ra một vài quả cầu nước đánh lên người Tiêu Viêm, nó đang chơi trò mèo vờn chuột.

Thần trí đã sớm mơ hồ hỗn loạn, từng thân ảnh hiện ra trong linh thức Tiêu Viêm, đầu tiên là cuộc sống ban đầu của cô ở Trái Đất, đến những năm tháng ngắn ngủi sống ở Đấu Khí đại lục, như một cuốn phim tua chậm, bên tai còn văng vẳng tiếng kêu gọi tên mang theo nghẹn ngào của Danh (Nhân vật sẽ được biết khi nguồn gốc của hệ thống xuất hiện).

Còn có hình bóng Huân Nhi, còn có.... những hình ảnh xa lạ lướt qua trong linh thức. Cô nhìn thấy một người gương mặt giống mình như đúc, thân mặc ngân giáp, tóc đen dài tùy ý xõa ra sau lưng, đồng tử đỏ rực như máu, đang cưỡi yêu thú tả xung hữu đột, xông pha gϊếŧ giặc, sát khí ngợp trời, một màn tinh phong huyết vũ nhưng không kém phần oanh liệt hùng tráng, như được tái hiện ngay trước mắt Tiêu Viêm.

Không hiểu sao khi chứng kiến một màn như vậy, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo với con ngươi đỏ rực yêu dã tràn ngập sát ý của nữ tướng, trong đôi mắt vô thần của Ngân (linh hồn cư ngụ trong xác Tiêu Viêm hiện tại) dần dần lấy lại tiêu cự, con ngươi đen nhánh cũng đang dần đỏ lên, nhẹ nhàng lưu chuyển, ý chí cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt.

" Đúng... ta không thể chết ở đây được...không thể!"

Khi con người ta cận kề sống chết, tiềm năng lại càng bộc phát mạnh mẽ, Tiêu Viêm chỉ cảm thấy khí huyết trong người như đang sôi lên, đấu khí cùng sinh cơ trong cơ thể bừng lên, vô cùng vô tận cuồn cuộn chảy trong huyết quản.

" Ầm. "

Một loại khí tức không thuộc về nhân tộc, như mãnh thú hồng hoang từ thân thể Tiêu Viêm tuôn ra, cổ uy áp của hệ thống từ trên người Tiêu Viêm lan tràn ra bốn phía, thậm chí bức lui cả Thanh Nhãn Hoa Xà.

Chỉ trong chốc lát mắt Tiêu Viêm dần trở lại màu đen vốn có, cỗ uy áp kì dị kia cũng biến mất, Thanh Nhãn Hoa Xà sau một phen kinh hách liền nổi giận, há miệng to đỏ như chậu máu lao tới chỗ Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm dò xét địa hình chung quanh thấy phía trước có mảng rong tảo dày đặc cao hơn đầu người, cậu nhanh chóng bơi vào trong muốn mượn rong rêu cản tầm nhìn của Thanh Nhãn Hoa Xà, tìm cơ hội chạy trốn, mắt thấy con mồi sắp bỏ chạy nó liền mở to miệng, một luồng hấp lực mãnh liệt hút tới muốn hút Tiêu Viêm vào miệng.

Tiêu Viêm ở trong đám rong không ngừng quẩy chân tay, nắm chặt những sợi rong tảo, từng chút một tiền lên phía trước, bản năng cầu sinh trổi dậy mạnh mẽ, trong đầu Tiêu Viêm bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cậu không thể chết ở đây được.

Khi tay vừa định nắm lấy sợi rong trước mặt thì bàn tay đột nhiên biến mất, cậu vội vàng rụt tay lại, bàn tay vẫn bình thường không chút hao tổn gì, lại đưa tay tới sợi rong đó tay cậu lại biến mất ngay trước sợi rong đó, đây có lẽ nào là... một cái động phủ? Tiêu Viêm mặc kệ bên trong là gì, cố dùng hết sức lao vào trong cái động phủ kia.

Thanh Nhãn Hoa Xà cũng vội lao đến, nhưng ngay tại chỗ sợi rong đó như có kết giới, Thanh Nhãn Hoa Xà vừa tiến đến liền bị chấn lui, Tiêu Viêm sau khi đi vào động phủ liền bị khung cảnh bên trong làm cho ngẩn ngơ.

Trái ngược với bên ngoài bên trong động phủ vô cùng sáng sủa khô ráo, trên một vùng đất hơn ngàn mẫu, chiếm một diện tích vô cùng nhỏ ở trung tâm có một ngôi nhà , một gốc cây cổ thụ , bên cạnh cổ thụ còn có một ao nhỏ với một hàng rào bằng trúc xung quanh ngôi nhà.

Những mẫu đất còn lại đều trồng linh dược quý hiếm, đến cả bát phẩm, cửu phẩm cũng có, trong này đấu khí lại lại đậm đặc tinh nhuần hơn bên ngoài gấp trăm lần, Tiêu Viêm chỉ đến một lúc mà đấu khí toàn thân đã sôi trào như muốn đột phá...