Chương 4

Lục gia ở trong một khu biệt thự xa hoa ngoại ô thành phố, mỗi căn nhà đều cách nhau rất xa, khung cảnh tuyệt đẹp lại mang cảm cảm giác bí ẩn. Biệt thự Lục gia ngoài người giúp việc, cũng chỉ có cha mẹ của Lục Thiên ở.

Hai người bọn họ thích sự yên tĩnh, ngày thường sẽ chỉ ở trong phòng nghiên cứu nghệ thuật mà không cảm thấy chán, cũng thường xuyên đi công tác bay ra nước ngoài tham gia triển lãm.

Lần này là vì Lục Thiên, bọn họ đều tự sắp xếp lại lịch trình riêng mà cùng nhau chờ hắn trở về.

Hàng rào sắt được cây xanh uốn lượn che phủ, lối vào là một hoa viên nhỏ vô cùng xinh đẹp, hoa cỏ đều được chăm chút gọn gàng, tỉ mỉ. Thiết kế vô cùng đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch, có thể thấy được sự tinh tế thẩm thấu vào từng chi tiết, tràn ngập hơi thở của người nghệ sĩ.

Lục Thiên một bên sóng vai cùng với Giản Dung, một bên vì cậu mà nhỏ giọng giới thiệu.

Giản Dung sắc mặt bình đạm nghe, có chút hứng thú.

Lục Thiên từ bên đây có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng nói chuyện từ trong phòng khách, hắn hạ giọng nửa ẩn ý nửa đùa nói.

‘Giản Giản, đây chính là lần đầu tiên tôi mang người về nhà,bọn họ đối với em sẽ thực vừa lòng.”

Giản Dung rũ mắt, bóng từ cây xanh in lên cái má trắng nõn, che khuất đi cảm xúc của cậu.

Trong phòng khách, Chung Dục đã sớm nhón chân mong ngóng từ lâu, nàng thấp thỏm tỉ mỉ chỉnh lại đầu tóc, lại sửa sửa áo choàng trên vai, nhỏ giọng hỏi Lục Khuynh đang ngồi một bên.

“Em trông thế nào?”

Lục Khuynh đỡ đỡ mắt kính, nghiêm túc đánh giá nàng một phen liền gật đầu tán thưởng.

“Em so với hoa còn đẹp hơn.”

Chung Dục trước nay đã quen với nhận xét ngắn gọn thẳng thắn của chồng mình, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Theo tiếng bước chân ngày càng gần, nàng đứng dậy, vui sướиɠ nhìn Lục Thiên sau đó ánh mắt chờ mong liền di chuyển đến Giản Dung đứng ở phía sau, thân hình thon dài, khuân mặt tinh mỹ, mặt mày trầm tĩnh, nàng lập tức liền sinh ra vài phần hảo ý, mỉm cười đi đến đón tiếp.

Giản Dung tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại rất biết phép tắc, nên khi hành lễ cũng có thể cho người ta thấy được sự hào phóng nhã nhặn.

Lục gia có thói quen “lúc ăn và ngủ(!??) không nói chuyện”, khi ăn cơm thực an tĩnh.

Lục Thiên nhìn lướt qua thức ăn, theo bản năng liền gắp củ cải đường vào trong chén của Giản Dung, lúc thu hồi đũa mới phát giác ra cha mẹ đang kinh ngạc nhìn hắn.

Chung Dục chần chờ nhìn hắn, cười giảng hòa.

“Xem ra các con quan hệ cũng thật tốt.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thiên đối xử thân mật với người khác như vậy, nàng không nhịn được bất động thanh sắc đánh giá Giản Dung vài lần, liền chôn xuống nhợt nhạt nghi hoặc này vào trong lòng.

Ăn cơm xong, Giản Dung đứng ở trong phòng khách nhìn chăm chú vào bức tranh sơn dầu đang treo ở trên tường trước mặt, , đó là tác phẩm của Chung Dục, bức tranh tinh tế được noi theo bút pháp của phương tây, đáng lẽ nên được trưng bày ở phòng đấu giá, lấy với giá cao mà bán ra, nhưng Chung Dục thực sự rất thích bức tranh này, cuối cùng quyết định giữ nó ở trong nhà.

Mắt thấy cậu chuyên chú thưởng thức, Chung Dục liền đi tới, ôn hòa cười hỏi.

“Cháu cảm thấy bức tranh thế nào?”

Giản Dung để lại cho nàng ấn tượng đầu tiên thực không tồi, nàng thực chờ mong muốn biết thêm về người bạn duy nhất của Lục Thiên sẽ như thế nào.

Giản Dung không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, thuận miệng nói.

“Treo ở nơi này thật đáng tiếc.”

Chung Dục giật mình, hỏi.

“Vì sao cơ?”

Giản Dung nhướng mi, đôi mắt như viên pha lê xinh đẹp không hề có tình cảm, toát ra tia sáng lạnh lẽo chói mắt.

“Bởi vì treo ở đây sẽ không thể bán ra tiền, không mang lại bất cứ giá trị nào, cho dù có là tác phẩm nghệ thuật bất quá cũng chỉ là một thứ vô dụng.”

Phàm là một người làm nghệ thuật, thanh cao từ trong xương cốt, từ trước đến nay khinh thường nhất là dùng tiền tài giao dịch. Chung Dục tâm tư mẫn cảm, hiện giờ nghe cậu nói xong cơ hồ như đang xỉ nhục chính mình, nàng sắc mặt đại biến, không dám tin tưởng run giọng hỏi.

“Cháu thế nào lại nghĩ như vậy? Mỗi một tác phẩm đều tồn tại giá trị của nó, chẳng lẽ chỉ cần có tiền thì mới nói lên được ý nghĩa của nó sao?”

Hành vi thất thố của nàng liền thu hút sự chú ý của hai người còn lại, Lục Thiên tựa hồ như nhận ra điều gì đó, bước nhanh chân tới chỗ họ.

Giản Dung bỗng nhiên cười nhẹ, nhỏ giọng đủ để cho hắn và Chung Dục nghe thấy nói.

“Đã sớm nghe nói nhà Lục Thiên có tiền, hiện tại được tận mắt nhìn thấy, quả thực là như thế.”

Ý cười trên mặt Chung Dục trong khoảng khắc bị rút sạch, nàng áp chế sự tức giận, khuôn mặt sa sầm, không nói một lời liền xoay người đi về phòng.

Lục Thiên thoáng nhìn đến sắc mặt khó coi của nàng, sợ hai người xảy ra xung đột, vội vàng kêu nàng vài tiếng nhưng không có kết quả, đành phải ngừng lại hỏi Giản Dung.

“Làm sao vậy, em với mẹ có xảy ra chuyện gì à?”

Giản Dung bình đạm trả lời.

“Tôi cùng dì đối với quan điểm về nghệ thuật có chút khác biệt.”

Lục Thiên tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cười an ủi cậu.

“Em không phải cũng có hứng thú với hội họa sao, tôi còn nhớ rõ em có tới triển lãm mỹ thuật vài lần, mẹ tôi rất thích những người cùng chung ý tưởng, hai người hẳn có là rất nhiều đề tài để nói chuyện.”

Trên môi Giản Dung hiện lên nụ cười như có như không, lương bạc tựa như trào phúng, có chút xấu hổ lướt qua.

Bởi vì đang ở Lục gia, hai người buổi tối phải phân phòng, Lục Thiên có thói quen ôm Giản Dung ngủ, đột nhiên thiếu đi độ ấm trong lòng ngực có chút không quen, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được.

Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn cư nhiên phát hiện mình ngủ dậy thật trễ. hắn biết cha mẹ có thói quen đi bộ vào buổi sáng, liền thay quần áo xuống lầu đi tìm Giản Dung.

Giản Dung đang ngồi bên cửa sổ sát đất ngoài hành lang, xuất thần nhìn hoa viên nhỏ đến phát ngốc. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt trắng nõn khiến cậu trông càng trở nên trắng bệch, đem cả người cậu bao bọc trong một vầng hào quang hư ảo, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Trong phút chốc khủng hoảng bao trùm lấy trái tim của Lục Thiên, hắn hốt hoảng vươn tay muốn bắt cậu lại, chỉ đến khi chạm đến đầu vai mảnh khảnh hắn mới cảm thấy yên lòng.

Giản Dung hơi nghiêng đầu, an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Môi của cậu có độ cong tuyệt đẹp, khiến cho ai nhìn vào cũng muốn hôn. Mà cậu lười nhác ngửa đầu, bộ dáng này phá lệ nhu thuận, phảng phất cả người như thu lại, lộ ra vẻ mềm mại hiếm thấy trong buổi sáng sớm đẹp trời này.

Lục Thiên nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, sau đó hài hước nói.

“Em còn nhìn tôi như vậy, là sẽ bị hôn.”

Hắn cho rằng Giản Dung nghe thấy câu này sẽ lập tức thu liễm, nhưng ngoài dự đoán, Giản Dung nhìn hắn, chậm rãi chớp mi, nhếch khóe môi lên khıêυ khí©h.

Lục Thiên trong đầu như có gì đó nổ tung, tim đập bang bang liên hồi, hắn liếʍ liếʍ môi có chút dọa cậu.

“Giản Giản, tôi thực sự muốn hôn em.”

Giản Dung vẫn như cũ dựa vào khung cửa sổ, cười như không cười nhìn hắn.

Lục Thiên không kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt ở trong lòng, hắn ôm lấy gương mặt của Giản Dung, gần như thành kính mà hôn môi cậu, mυ"ŧ vào liếʍ láp, trằn trọc cọ xát, hơi thở giao nhau triền miên sinh ra ảo giác ái muội, càng khó tin hơn chính là hắn thậm chí cảm nhận được Giản Dung đáp lại hắn.

Tuy rằng đầu lưỡi chỉ chạm một cái liền nhanh chóng rụt lại, nhưng cũng đủ cho lửa nóng của Lục Thiên trong nháy mắt ngập tràn, cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong l*иg ngực, khiến cho hắn không cách nào chống đỡ.

Hắn dùng sức ôm chặt Giản Dung vào trong lòng ngực, một tay chế trụ gáy cậu hung ác hôn môi.

Giản Dung hơi ngửa đầu thừa, hô hấp hỗn loạn, cho đến khi đầu lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, đôi môi đỏ bừng ẩm ướt, cậu mới chậm rãi mở mắt, khép hờ, nhẹ nhàng nói.

“Anh nên buông tôi ra.”

Lục Thiên còn đang chôn đầu ở cổ cậu bình ổn lại cảm xúc, bất động không phản ứng lại.

Giản Dung nhẹ nhàng thở hổn hển, đôi mắt bình đạm thông qua cửa sổ sát đất đối diện với vẻ mặt cứng đờ của cha mẹ Lục, trong thanh âm nhàn nhạt lộ ra ý cười sung sướиɠ.

“Anh nên buông tôi ra.”

Lục Thiên lúc này mới phát giác ra không khí bất thường, hắn nghiêng đầu liếc mắt thấy được sắc mặt xanh tái của cha mẹ Lục, lòng bàn tay thật mạnh vuốt ve khóe môi Giản Dung một chút, sắc mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

“Em hình như vẫn chưa ăn sáng, em ăn trước đi, không cần đợi anh.”

Giản Dung nghiêng đầu nhìn hắn cùng cha mẹ Lục đi vào thư phòng ở tầng hai, qua một hồi lâu mới chậm rãi đi tới phòng bếp.

Nhìn thấy sự việc khó tin diễn ra trước mắt, cha mẹ Lục cũng không làm ầm lên, tính tình trầm liễm nhiều năm khiến cho bọn họ nhất thời không biết làm sao cho phải, sắc mặt ngưng trọng không nói gì.

Lục Thiên đứng ở cửa, lên tiếng phá vỡ bầu không khí đình trệ này.

“Cha, mẹ, kỳ thực con chưa nói cho hai người biết, Giản Dung chính là người con thích.”

Chính mắt nhìn thấy bọn họ hôn môi, Chung Dục không thể xem chữ “thích” từ trong miệng hắn giống như tình cảm bằng hữu đối với nhau, nàng trầm mặt, ý vị thâm trường nói.

“A Thiên, ta và cha con không phải là người bảo thủ, nếu con thiệt tình thích nam nhân, chúng ta tôn trọng quyết định của con. Nhưng trước khi con quyết định có hay không hiểu biết rõ về cậu ta, mặt trời còn bị mặt trăng che khuất, có đôi khi bên ngoài biểu hiện chỉ là sự giả dối, không phải cái gì cũng hoàn toàn là sự thật.

Lục Khuynh tối hôm qua đã nghe nàng kể về việc Giản Dung bình phẩm bức tranh, tuy ông không tưởng tượng ra được tư thái lúc đó của Giản Dung, nhưng ông vẫn như cũ thể hiện thái độ đứng về phía vợ mình.

“A Thiên, chúng ta biết con từ nhỏ đã có đã có chủ ý của riêng mình, cũng không nhọc lòng. Nhưng tình cảm mãnh liệt nhất thời sẽ che mắt con, ta kiến nghị con nên dành thời gian suy xét lựa chọn đối tượng tương lai của mình.”

Kỳ thật lời nói của cha mẹ Lục cũng không có gì là quá khắc nghiệt, tận tình khuyên nhủ đến nơi đến chốn cũng vì là suy nghĩ cho Lục Thiên.

Sau khi nghe xong, Lục Thiên cũng chỉ cười cười, ngữ khí bình đạm mà kiên định.

“Con cùng Giản Dung quen biết được 6 năm, 6 năm này chúng con như hình với bóng, con rõ ràng biết em ấy là loại người gì, hơn nữa con cũng sớm nhận định, em ấy chính là người mà con muốn đi cùng suốt quãng đời còn lại.”

Biết rõ đứa con trai duy nhất này vô cùng cố chấp, Chung Dục cùng chồng liếc nhìn nhau, đều thấy được sầu lo trong mắt đối phương.

Chung Dục khẽ thở dài, uyển chuyển lái sang câu hỏi khác.

“Con đối với cậu ta tình thâm nghĩa trọng, vậy cậu ta thì sao, con có dám chắc cậu ta có tình ý như vậy với con?”

Chung Dục cũng không biết được, bọn họ chỉ là đơn phương cưỡng chế, đem Giản Dung giống như một người ham muốn gia cảnh Lục gia, tìm cách lừa đảo, nàng sợ Lục Thiên lún vào đoạn tình cảm này quá sâu, kết quả là mình hắn chịu khổ.

Câu hỏi vô ý như xoáy vào Lục Thiên, hắn rũ mi, che khuất đi bạo ngược đang cuồn cuộn trong đôi mắt, khuôn mặt lại vẫn luôn ôn hòa, gần như sủng nịch ôn nhu nói.

“Đương nhiên, tụi con chính là lưỡng tình tương duyệt, thập phần yêu nhau.”

Nhìn thấy Lục Thiên không có một chút dao động, Chung Dục trong lòng ưu phiền càng sâu, nàng không thể không một lần nữa xem lại ảnh hưởng của Giản Dung đối với Lục Thiên, ảnh hưởng này có thể là nhất thời hứng khởi, hoặc cũng có thể ẩn chứa một mối họa lớn.

Lục Khuynh cầm tay chấn an nàng, đỡ đỡ mắt kính, dùng ngữ khí bình thản thương lượng.

“Nếu như vậy, chúng ta cũng không biết nói gì hơn. Chỉ là chúng ta vẫn như cũ hy vọng con cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Không bằng các con lưu lại hai ngày, tối mai dự tiệc sinh nhật của Tần gia, bữa tiệc lần này mời rất nhiều nam nữ ưu tú, nếu như về sau con vẫn giữ quyết định như cũ chúng ta liền không can thiệp.

So với hùng hổ cường ngạnh dọa nạt, lùi một bước thỏa hiệp càng khiến cho người vô pháp cự tuyệt, Lục Thiên khe khẽ thở dài, ôn thanh nói.

“Tốt, bất quá con muốn dẫn theo em ấy đi cùng.”

Lục Khuynh gật đầu.

“Có thể.”

Rời khỏi thư phòng, tâm trạng Lục Thiên nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn vòng qua phòng khách đi tới phòng bếp, Giản Dung đang đưa lưng về phía hắn ăn cháo.

Lục Thiên từ phía sau ôm chầm lấy cậu, cầm tay cậu đem muỗng cháo tự đút vào miệng mình.

“Ngô, cháo rất ngon.”

Giản Dung khựng lại một chút, tỏ vẻ chán ghét muốn đổi một cái muỗng mới, Lục Thiên cười tủm tỉm lôi kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh cậu, chống cằm nũng nịu nói.

“Tôi cũng muốn ăn, Giản Giản đút cho tôi được không?”

Giản Dung lập tức buông muỗng, liền kéo ghế đứng dậy, không quay đầu rời đi.

Lục Thiên tiếc nuối nhìn bóng dáng cậu biến mất ở khúc ngoặt, lo chính mình quá đáng làm cậu bỏ lại nửa chén cháo, liền cầm lên ăn sạch sẽ.