Chương 5

Bởi vì trong lòng có khúc mắc, tuy rằng cha mẹ Lục bên ngoài vẫn đối xử ôn hòa, lại không quá thân gần tiếp cận. Giản Dung cũng không ngại, toàn tâm toàn ý mà làm một người khách trầm mặc ở Lục gia.

Tần gia cùng Lục gia giao hảo nhiều năm, cũng ở gần nhau, lúc trước thiếu chút nữa nhận Lục Thiên làm con nuôi. Hồi còn nhỏ, Lục Thiên có nhớ rõ mình hay thường qua Tần gia chơi, sau này trưởng thành mỗi người có con đường riêng, hắn cũng không cùng Tần gia liên hệ thường xuyên.

Lần này mở tiệc là vì Tần Sanh về nước, Tần Sanh từ nhỏ đã ra nước ngoài học âm nhạc, sau nhiều năm rốt cuộc đã trở về.

Tần gia làm chủ một doanh nghiệp, mời những người thuộc tầng lớp sừng sỏ, Lục Thiên nhìn thoáng qua, liền thấy không ít nhân vật máu mặt xuất hiện trên ti vi.

Hắn nghiêng đầu nhìn Giản Dung trầm mặc ít nói, từ bỏ tính toán nhân cơ hội tốt giới thiệu công ty. Đem Giản Dung đến một nơi xa lạ như thế này, hắn không yên tâm, cũng không muốn.

Giản Dung không có trang phục tham gia yến tiệc, trên người là bộ đồ được Lục Thiên dẫn đi đặt làm vào ngày hôm qua, tây trang màu đen được cắt may vừa người làm lộ ra eo thon chân dài, áo trắng bên trong sạch sẽ ngăn nắp, gương mặt tinh xảo tràn ngập thần sắc lạnh lẽo, cặp mắt đen nhánh xinh đẹp khiến cho người ta bỏ qua sự thờ ơ này mà sinh ra nỗi tiếc hận.

Lục Thiên mẫn cảm nhận thấy có nhiều ánh mắt đang dính lấy Giản Dung, điều này khiến cho hắn không vui, hắn cảm thấy bảo bối của mình đang bị người khác dòm ngó.

Giản Dung thất thần loạng choạng cầm lấy ly champagne, vòng eo bỗng nhiên bị một cánh tay ôm lấy, hơi thở nóng rực của Lục Thiên phả lên trên mặt cậu, quá mức thân mật.

“Em không thích ở đây liền nói, chúng ta tiếp một lát liền rời đi, được không?”

Ngữ khí Lục Thiên bao bọc vô vàn sủng nịch, mặt mày ôn nhu toát ra sự thân mật khiến cho không ít người thấy kinh ngạc.

“Không cần, tôi rất thích nơi này.”

Lục Thiên ít khi thấy Giản Dung biểu đạt thích thứ gì đó, có chút ngạc nhiên, hắn như cũ nhéo nhéo tay Giản Dung, cười nói.

“Tốt, muốn rời đi liền nói tôi.”

Cách đó không xa cha mẹ Lục trông thấy Lục Thiên không thèm che giấu động tác thân mật, trên mặt ý cười ngưng đọng vài phần. Bọn họ cau mày định đi đến, liền bị Tần Sanh một bên cười cười ngăn ở lại, cô cùng bọn họ nói mấy câu, liền một mình hướng tới chỗ Lục Thiên đi đến.

Tần Sanh lớn lên rất xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt tươi trẻ kiều diễm trần đầy tinh thần phấn chấn, tản ra một khí chất độc đáo, lại không kiêu ngạo như mấy tiểu thư nhà giàu khác, khiến cho người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Nàng công chúa vén lên làn váy, mi mắt cong cong ôn nhu nói.

“Lục ca ca, đã lâu không gặp.”

Lục Thiên đáp một tiếng, bàn tay trên eo Giản Dung không có buông ra, ngược lại còn giữ chặt hơn, bày ra mối quan hệ không bình thường.

“Đây là Giản Dung, người yêu của tôi.”

Nghe được Lục Thiên không thèm che giấu giới thiệu, Tần Sanh giật mình, ánh mắt chuyển đến người Giản Dung, lễ phép cười trêu ghẹo.”

“Lục ca ca thật là, vậy mà cho em một kinh hỉ lớn như vậy.”

Nàng nghiêng đầu, giống như đứa nhỏ ngây thơ nghịch ngợm.

“Xin chào, tôi là Tần Sanh.”

Thái độ mềm ấm của nàng khiến người khác nhận không ra bất kì ý niệm xấu xa nào, Giản Dung hơi gật đầu, đơn giản giới thiệu chính mình.

Từng người trong buổi yến tiệc đi qua đi lại cùng nhau tán gẫu, nghe theo ý của cha mẹ Lục, Lục Thiên hướng Tần thúc chào hỏi, Giản Dung không muốn đi cùng hắn, nên đứng một mình ở ngoài sân.

Trên sân không có người nào khác, Giản Dung không chút để ý nhìn bể bơi rộng lớn, có không ít thiếu nam thiếu nữ đang vui vẻ nghịch nước, tiếng cười vui sướиɠ hòa vào trong đêm tối, trong không khí tràn đầy hương thơm của rượu.

“Hả? Lục ca không có ở đây sao?”

Thanh âm khinh ngạc của Lục Sanh vang lên phía sau, cô nhìn thấy Giản Dung đang đứng một mình lộ ra thần sắc buồn rầu, ngượng ngùng thè lưỡi, thỉnh cầu nói.

“Vậy anh có thể cùng tôi đi tìm anh ấy được không? Vừa vặn tôi cũng muốn nói chuyện với hai người.”

Theo thường lệ, Giản Dung đối với người lần đầu tiên gặp mặt sẽ duy trì khoảng cách nhất định, nhưng cậu nhìn đến gương mặt lung linh rực rỡ của Tần Sanh được ánh đèn chiếu vào, trầm ngâm một lát, cư nhiên gật đầu đáp ứng.

Tần Sanh cùng cậu rời khỏi sân, ở trong sảnh tìm kiếm một vòng cũng không có kết quả, tiếp tục đi ra ngoài.

Giống như đứa nhỏ tò mò đi tới bên cạnh hồ bơi, Tần Sanh một bên tươi cười giơ tay chào hỏi các bằng hữu, một bên cười hì hì nhìn Giản Dung đang trầm mặc nói.

“Nguyên bản mục đích lần này của tiệc sinh nhật, ba tôi tính toán muốn Lục ca ca cùng tôi đính hôn.”

Ý cười nhàn nhạt nơi đuôi mắt của cô lộ ra chút thâm trầm, như là mỉa mai nói.

“Bất quá cư nhiên từ đâu xuất hiện một người như anh. Haiz, thật là đau lòng."

Tần Sanh chậm rãi dừng lại bước chân, đôi mắt giống như tò mò phát ra ánh sáng kỳ dị, đôi môi đỏ như máu ngậm ý cười.

Ánh mắt cô lướt qua Giản Dung, sau đó nhìn lướt qua đám người đang lắc lư, thiếu nữ đè thấp giọng nói.

“Kỳ thật tìm không thấy Lục ca ca cũng không sao, rốt cuộc cũng đem suy nghĩ của tôi nói ra cho anh biết.”

Giản Dung dường như nhận ra điều gì đó, lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt trầm tĩnh tuấn tú, ở dưới sắc trời ảm đạm vẫn như cũ rực rỡ chói mắt.

Trong mắt Tần Sanh hiện lên tia ghen ghét không dễ phát hiện, sau đó đè thấp giọng nói.

Giản Dung không có nghe rõ, sau đó cong lưng nhăn mi hỏi.

“Cô nói cái gì?”

Trong phút chốc khoảng cách kéo gần, Tần Sanh bỗng nhiên bắt lấy tay cậu hướng vào chính mình, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy cậu ra, chính mình thân thể không chút phòng bị rơi xuống hồ bơi.

Giản Dung trên mặt hiện ra tia kinh ngạc, theo bản năng muốn vươn tay để kéo cô lại, lại nhìn thấy nụ cười bí ẩn trên môi của Tần Sanh liền ngẩn ra, dừng lại động tác.

Cậu như suy tư nhìn chằm chằm vào Tần Sanh vừa mới ngã xuống hồ bơi, bàn tay đang xiết chặt dần thả lòng, sau đó dường như không có việc gì mà rũ ở bên người.

Tiếng rơi xuống nước vang lên kinh động đến mọi người trong yến tiệc, tuy hồ nước không sâu, nhưng thân là nữ nhi được yêu chiều của Tần gia, cũng là nhân vật chính của bữa tiệc, vậy mà Tần Sanh lúc này trang phục hỗn độn sắc mặt tái nhợt, bộ dáng chật vật khiến cho người ta phải lo lắng.

Thực mau, mọi người liền vây lấy cô, Lục Thiên liếc đến Tần Sanh đang được người khác kéo lên, lặng lẽ đi đến bên cạnh Giản Dung, lấy tư thái bảo hộ ôm cậu vào lòng, ôn hòa thấp giọng hỏi.

“Làm sao vậy?”

Giản Dung không nói chuyện, như cũ vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Sanh đang run bần bật, khuôn mặt cậu bị ánh đèn chiếu vào lộ ra chút ý cười kì quái.

Tần thúc nhìn đến đứa con gái bảo bối của mình cư nhiên bị rớt xuống nước lạnh, lập tức đau lòng không chịu được, một bên đưa khăn lông với quần áo, một bên tức giận dò hỏi.

Tần Sanh ủy khúc rúc vào trong lòng cha mình, hồng mắt cắn môi, bộ dáng nhu nhược đáng thương khiến cho ai nhìn vào cũng phải sinh lòng thương tiếc. Nghe thấy cha Tần nói vậy, cô thấp giọng nức nở một tiếng, đôi mắt đầy hơi nước do dự nhìn về phía Giản Dung.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người cậu.

Lúc nãy nhìn thấy Giản Dung được Lục Thiên đối xử thân mật, đã khiến cho không ít người chú ý tới, trong lòng cũng đoán được quan hệ của bọn họ.

Người không quen biết sẽ không nhận ra chuyện gì, nhưng nếu biết rõ quan hệ của hai nhà Tần Lục cũng có thể thấy ra chuyện này có liên quan tới ái tình hận thù, trong lúc nhất thời tiếng bàn tán khe khẽ đều vang lên.

Lục Thiên sắc mặt trầm xuống, đem Giản Dung che chắn sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Sanh.

“Tần Sanh, vừa rồi xảy ra chuyện gì cô tốt nhất nên giải thích rõ ràng, tránh cho người khác hiểu lầm.”

Tần Sanh thấy bộ dáng hắn che chở Giản Dung, dùng sức cắn chặt môi, bướng bỉnh oán hận hô to.

“Vừa rồi chính hắn đẩy em! Lục ca ca, hắn ghen ghét mối quan hệ tốt của anh và em, cho nên liền đẩy em xuống nước!”

Lời vừa nói ra, cha Tần lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Giản Dung đang đứng phía sau Lục Thiên, như là hận không thể giúp nữ nhi mình hả giận mà dạy dỗ cậu.

Lục Thiên đón lấy ánh mắt uy nghiêm của ông, bình tĩnh nói.

“Tần thúc thúc, bất luận sự việc gì xảy ra cũng nên nghe lời nói của hai phía, không bằng đem chuyện này giải quyết rõ ràng, rồi đưa ra kết luận cũng không muộn.”

Cha Tần cũng không phải không biết lý lẽ, áp chế lửa giận nhìn chằm chằm Giản Dung, trầm giọng nói.

“Vậy thì thỉnh vị bằng hữu này của cậu lên tiếng giải thích một chút.”

Lục Thiên thoáng nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn đến Giản Dung nãy giờ trầm mặc không nói gì.

Tưởng là dọa cậu sợ, giống như truyền thêm sức mạnh, Lục Thiên dùng giọng điệu ôn nhu nói.

“Giản Giản, em có việc gì cứ nói, không cần sợ hãi, tôi sẽ không để cho ai khi dễ em.”

Lời nói thản nhiên bao che làm cho mối quan hệ của bọn họ chở nên càng thêm ái muội, thanh âm bàn tán của đám người lại càng rôm rả, cha mẹ Lục một bên khuôn mặt biến sắc.

Ở giữa những ánh mắt đang nhìn chăm chú, Giản Dung an tĩnh rũ mi, sau đó chậm rãi cười.

Môi cậu hơi nhếch lên, lời nói rõ ràng truyền vào tai của từng người.

“Là tôi đẩy cô ta.”

Vài giây yên tĩnh, liền bùng lên ồn ào khó có thể tin.

Lục Thiên sắc mặt chợt biến, đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu, thanh âm hùng hổ bức bách.

“Em nói cái gì! Em không có khả năng đẩy cô ta!”

Ánh mắt Giản Dung quét một vòng cổ tay đang bị nắm chặt, sau đó ngước lên nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Lục Thiên, cảm xúc bình tĩnh giống như một khối băng không thể phá vỡ, hờ hững lại thờ ơ.

“Chính xác là tôi đẩy cô ta.”

Chính tai nghe được lời thú nhận của cậu, cha Tần không hề che giấu cảm xúc tức giận của mình, ông run rẩy chỉ ngón tay về phía tên trẻ tuổi không rõ lai lịch lại to gan lớn mật kia, vô cùng đau đớn tức giận nói.

“Thật là một con người có tâm tư ác độc! Lục Thiên, ngươi thế nào lại ở cùng với loại người như vậy!”

Lục Khuynh vội vàng đi qua khuyên giải an ủi ông, Chung Dục trầm mặt răn dạy Lục Thiên.

“Còn không mau xin lỗi Tần Sanh!”

Tuy rằng Chung Dục là đang nói với Lục Thiên, nhưng ánh lại nghiêm khắc nhìn Giản Dung, tràn đầy thất vọng, thậm chí còn có chút chán ghét.

Mà Giản Dung vẫn không nhúc nhích, khóe môi mỏng vẫn mang ý cười bình đạm, không biết có phải do Lục Thiên ảo giác hay không, hắn thế nhưng cảm thấy tâm tình Giản Dung so với lúc trước càng thêm vui sướиɠ.

Hắn bỗng như hiểu ra điều gì đó, Lục Thiên cả người lạnh toát, không dám tin tưởng nhìn thần sắc không chút để ý của cậu, trong mắt hiện lên một tia hắc ám. Trái tim như bị dây thép lạnh lẽo siết chặt đến huyết nhục mơ hồ, đau đớn không gì sánh bằng.

Hắn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Giản Dung vài giây, chế trụ cổ tay cậu, xoay người nho nhã lễ độ đối với cha Tần nói.

“Tần thúc thúc, sự việc hôm nay cháu nhất định sẽ trả cho người một công đạo, chúng cháu xin phép về trước, xin lỗi.”

Nói xong hắn liền túm lấy Giản Dung kéo ra ngoài, tay hắn siết chặt cơ hồ như mài lên xương cốt cậu. Giản Dung ăn đau cau mày, nhấp môi không nói lời nào, nghiêng ngả lảo đảo miễn cưỡng đuổi kịp bước chân của hắn.

Cách đó không xa là biệt thự Lục gia, Lục Thiên lại không có trở về, lập tức từ gara lái xe ra ngoài, thô lỗ đem Giản Dung nhét vào ghế trước, sau đó không nói một lời khởi động xe.

Chiếc xe trên làn đường phi với tốc độ cực đại, Giản Dung vì tốc độ điên cuồng này mà phải bám vào cánh cửa, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.