Chương 3

Lục Thiên xuất thân từ gia đình quý tộc, gia cảnh hiển hách, được nuôi dạy tốt. Cha mẹ cùng tổ tiên của hắn đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới nghệ thuật, nhưng đến đời hắn thì lại không muốn tiếp nối truyền thống đó, vì chuyện này mà hắn phải tốn công sức thuyết phục người nhà một phen.

Hắn đầu óc linh hoạt lại có thiên phú cực cao, lên đại học đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sau ba năm, hắn đã sớm nổi danh trong giới kinh doanh là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.

Bởi vì gánh vác trên lưng là khát vọng nhiều hơn so với người cùng lứa nên cuộc sống của hắn vô cùng bận rộn, ngoài thời gian ở trên trường chính là đến công ty làm việc. Giản Dung và hắn không học chung một khoa, lại khác giáo trình, nhưng mỗi lần Lục Thiên có thời gian rảnh đều tới tìm cậu, hoặc là đưa cậu tới trường không thì dẫn cậu tới công ty.

Hắn không cho phép Giản Dung rời khỏi tầm mắt của mình, mặc cho Giản Dung không muốn, hắn vẫn luôn đem cậu một tấc không rời mà cột vào bên người.

Công ty tọa lạc tại một thành phố phồn hoa, bên cạnh là các tòa cao ốc phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, có vô số người mộng tưởng được đứng sau tấm kính ấy, gột rửa đi những hèn mọn bụi bặm ở trên người, nhưng chỉ có số ít người trong đó mới thật sự có tài năng trở thành nguời được người khác ngước nhìn ngưỡng mộ.

Lục Thiên mua một tòa nhà trên khu đất vàng này, phòng làm việc của hắn được sắp xếp ở tầng trên cùng, từ đây thông qua cửa sổ nhìn xuống, cảm giác đứng ở trên cao này, càng kí©h thí©ɧ dã tâm của hắn ngày một bành trướng.

Ngày nào đó, thứ mà hắn có được sẽ còn nhiều hơn bây giờ.

Lục Thiên thu hồi tầm mắt, một tay chống lên trán, một tay gõ nhẹ mặt bàn phân phó công việc.

“Mười phút sau, tôi sẽ thông báo cho tổng giám đốc tổ chức cuộc họp, buổi tối cùng với công ty Vĩnh Thịnh đàm phán trong một giờ, sau đó báo cáo cho tôi về tài chính quý I, khi nào hội nghị kết thúc thì để ghi chép lên trên bàn của tôi.

Trợ lý vội vàng ghi chép lại các hạng mục công việc, đã sớm luyện thành thói quen đối với tác phong làm việc sấm rền gió cuốn của lãnh đạo, đến cả cấp dưới cũng được đào tạo đến chuyên nghiệp.

Chờ trợ lí đóng cửa lại, Lục Thiên trầm tư trong chốc lát, mới đứng lên đi đến gian phòng nghỉ.

Căn phòng này là nơi vô cùng riêng tư, là thế giới riêng của hắn và Giản Dung, lúc trước trang trí phòng làm hắn tốn không ít tâm tư, tưởng có thể tặng cho Giản Dung một niềm vui bất ngờ, kết quả là Giản Dung lần đầu trông thấy cũng chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua, đến một câu bình phẩm cũng không phát biểu.

Tuy rằng hắn đã sớm đoán trước được phản ứng lạnh lùng của cậu, nhưng vẫn khó tránh khỏi một chút thất vọng, bất quá hắn vẫn che giấu không biểu lộ lên trên mặt, toàn tâm toàn ý mà xem nơi này là ngôi nhà khác của bọn họ.

Khác với cách bố trí đơn giản, lạnh lẽo của phòng làm việc, căn phòng này lại được cách điệu vô cùng ấm áp và mềm mại, ánh sáng màu cam từ đèn nhàn nhạt bao phủ lên thảm sàn nhà, tựa như đang đi trên một lớp lông bông xù, khiến cho trái tim ngay lập tức trở nên ấm áp.

Giản Dung đang ngồi trên sô pha, cả người lười biếng súc thành một đoàn, chỉ vươn một tay ra viết loạn lên trên giấy.

Căn phòng thực ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lộ ra cần cổ nhỏ dài sạch sẽ, khớp xương ngón tay khi cầm bút thập phần đẹp, sườn mặt đang chăm chú yên tĩnh như nước, cảnh đẹp ý vui này khiến cho người khác không đành lòng phá vỡ.

Lục Thiên ngắm nhìn trong vài phút, mới nhấc chân đi đến, cong người hôn lên gương mặt của cậu, ôn nhu dặn dò.

“Tôi bây giờ phải đi họp, trong ngăn kéo có đồ ăn vặt, nếu em thấy đói bụng thì lấy mà ăn. Có việc gì thì nhớ gọi cho tôi, có biết không?”

Hắn nửa câu cũng không đề cập đến sự tồn tại của trợ lý, giọng điệu như hận không thể thân mật hơn. Giản Dung chính là kim ốc tàng kiều, chỉ có thể cho một mình hắn nhìn, ánh mắt của người khác một phần cũng không được đυ.ng tới.

Ngòi bút hơi hơi dừng một chút, Giản Dung nghiêng đầu né tránh hơi thở đang gần trong gang tấc kia, dường như sợ hắn không chịu đi, liền phá lệ đáp ứng một tiếng.

Lục Thiên đôi mắt sáng ngời, ý cười vui sướиɠ từ trong mắt trào dâng, khóe môi cong cong , hắn nhịn không được lại hôn Giản Dung một chút, mới lưu luyến rời đi.

Hội nghị diễn ra trong một giờ, thời điểm Lục Thiên trở về, Giản Dung vẫn duy trì một tư thế không đổi, an tĩnh viết cái gì đó.

Hắn trong lòng thả lỏng rất nhiều, liền không tự chủ mà sinh ra vài phần mệt mỏi, cởϊ áσ khoác nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Giương mắt là có thể nhìn thấy bóng dáng của Giản Dung, điều này khiến cho lòng hắn thật an tâm, như là vật sở hữu đều đang được hắn nắm trong lòng bàn tay, hắn cũng không cần phải lo lắng nữa.

Tâm trạng tốt cũng đưa hắn vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng bị người khác lay tỉnh.

Lục Thiên xoa xoa mày ngồi dậy, Giảng Dung đứng ở mép giường đưa di động tới cho hắn, lạnh lùng nói.

“Có người gọi anh.”

Lục Thiên thoáng nhìn lên màn hình thấy người gọi tới là mẹ, duỗi tay nhận lấy. Giản Dung xoay người quay trở về sô pha, hoàn toàn không có hứng thú.

Lục Thiên cũng không có ý tứ né tránh, liền lập tức nghe máy. Hắn nới lỏng cà vạt, ánh mắt không chút để ý mà dừng lại trên người Giản Dung, ngữ khí cũng trở nên thanh tỉnh.

“Mẹ à?”

Chung Dục cùng chồng nàng đều là họa sĩ nổi tiếng, lúc trước bởi vì có cùng chung sở thích mà kết thành vợ chồng, chỉ có điều đứa con trai duy nhất lại không muốn kế thừa truyền thống nghệ thuật của gia đình, nhưng nàng là người ưu nhã biết lễ nghĩa nên tôn trọng quyết định của Lục Thiên.

Giọng của người phụ nữ ôn nhu hàm chứa ý cười thân thiết.

“Cuối tuần này con có rảnh không? Tần gia tổ chức tiệc sinh nhật, đã đưa tới thiệp mời rồi.”

“Tần gia?”

Lục Thiên nghĩ nghĩ, nói.

“Con nhớ rõ không phải Tần thúc mới vừa tổ chức hai tháng trước sao, như thế nào lại tổ chức thêm lần nữa?”

“Không phải là của Tần thúc, mà là của con gái hắn Tần Sanh, vừa mới từ nước ngoài du học về. Con không nhớ rõ sao, các con trước kia còn cùng nhau lên sân khấu biểu diễn dịp lễ tết, giống như kim đồng ngọc nữ.”

Thanh âm từ điện thoại vang lên trong phòng có thể nghe rõ mồn một, Lục Thiên liếc nhìn Giản Dung đang thờ ơ, xin lỗi nói.

“Mẹ à, công ty gần đây đang rất bận rộn, con chỉ sợ không có thời gian tham dự.”

Chung Dục biểu lộ sự tiếc nuối, nàng khe khẽ thở dài, trong lời nói mang theo vài phần quan tâm lo lắng.

“Trong nhà cũng đủ của cải nuôi con, hà tất gì phải ra ngoài chịu khổ cực. Con thật lâu rồi cũng chưa về nhà, chúng ta rất nhớ con.”

Lục Thiên từ nhỏ đã nhận được hết yêu chiều, là bảo bối trong nhà, bây giờ nghe Chung Dục nói vậy liền nhịn không được mà cảm thấy trong lòng đau xót, cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn áy náy nói.

“Quả thật là con sơ sót, mẹ à, tối mai con liền về nhà, có được không?”

Chung Dục vui vẻ đáp ứng, liên tục dặn dò hắn phải chú ý thân thể, còn nói ngày mai sẽ tự mình đích thân xuống bếp làm cơm.

Lục Thiên ngồi trên sô pha lẳng lặng nghe, đôi mắt của hắn dừng lại ở trên người Giản Dung một lúc lâu, hắn rũ mi, giọng nói dịu dàng không tự chủ mà lộ ra chút ôn nhu.

“Mẹ, lúc con trở về sẽ dẫn theo một người bạn.”

Chung Dục giật mình, nàng hiểu rõ đứa con trai độc nhất này, nhìn bề ngoài hắn luôn ôn hòa nhưng kỳ thật tính tình lại lãnh đạm, chưa bao giờ thấy hắn mang bằng hữu thân thiết nào về nhà. Hiện giờ nghe vậy, trừ bỏ mới đầu bất ngờ thì chính là vui mừng thoải mái, nàng cười nói.

“Tốt, vậy người bạn kia của con có kiêng ăn gì chứ, ta sẽ chú ý.”

“Ân….. Cậu ấy thích ăn đồ ngọt.”

Lục Thiên xoa cằm, trong giọng nói là sự thân mật cùng cưng chiều không thèm che giấu.

Chung Dục lại không có nghĩ nhiều, dặn dò hắn thêm vài câu liền cúp mắt, lòng tràn đầy chờ mong liền đi báo tin vui này cho chồng mình.

Tựa hồ là nghe được Lục Thiên trong điện thoại đã quyết định những gì, Giản Dung gác bút, cũng không ngẩng đầu lên bình tĩnh nói.

“Tối mai giáo sư muốn mở cuộc họp, ta không có thời gian.”

“Vậy thì buổi tối ngày kia.”

Lục Thiên đi đến lười nhác đặt tay lên vai cậu, hắn rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào nội dung luận văn trên giấy vài lần, tiếp tục nói.

“Tôi không có ý gì, chỉ là muốn mang em đến gặp gỡ người nhà của tôi.”

“Tôi không muốn đi.”

“Như vậy thì không được.”

Lục Thiên đem tay cậu nắm chặt, nghiêng đầu để lộ ra nụ cười tươi sáng ngời, giống như nam hài hứng thú bừng bừng.

“Quyết định như vậy đi, buổi tối ngày kia chúng ta cùng nhau về nhà, tôi sẽ thông báo lại thời gian cho mẹ.”

Hắn dăm ba câu, liền chuyên chế quyết định chuyện của hai người, Giản Dung cau mày, cậu đem cất tờ giấy ở trên bàn, không nói một lời liền đứng lên.

Lục Thiên cũng lập tức đứng dậy, bắt lấy cánh tay của cậu cười hỏi.

“Như thế nào, đói bụng sao?”

Lực đạo của hắn vô cùng chặt chẽ, Giản Dung lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Tôi muốn về trường học.”

Lục Thiên càng không buông tay, khó xử nhìn cậu.

“Sự tình ở công ty còn chưa giải quyết xong, chúng ta đêm nay phải ngủ ở đây rồi.”

Giản Dung đẩy hắn ra liền hướng đi ra ngoài, bước chân kiên định mà dồn dập, như là ở đây thêm một khắc cũng khiến cậu chịu không nổi.

Lục Thiên vội vàng túm cậu lại, đang giằng co thì nghe trợ lý gõ cửa, nhắc nhở hắn nên đi gặp người của công ty Vĩnh Thịnh.

Lục Thiên cầm lấy tay cậu, sờ sờ gương mặt, lời nói vẫn bao hàm ý cười lấy lòng.

“Giản Giản ngoan, chờ tôi chở về được không?”

Giản Dung không thể nhịn được nữa trừng mắt nhìn hắn, thời điểm tức giận lại khiến cho cậu có thêm vài phần sức sống, làm cho hắn luyến tiếc rời đi.

Lục Thiên thở dài, trấn an hôn lên trán cậu, ôn nhu thấp giọng nói.

“Em từ từ ăn cơm, mệt thì liền đi ngủ một lát.”

Hắn mở cửa ra thành một cái khe hở, dò ra nửa người cùng trợ lí phân phó gì đó, lại xoay người vào cùng với phần cơm nóng hổi trên tay.

Hắn đem hộp cơm để lên trên bàn rồi mở ra, cả quá trình đều nắm chặt lấy tay Giản Dung, như sợ cậu nhân lúc hắn không để ý liền chạy trốn đi mất.

Bữa tối phong phú với đầy đủ sắc hương vị, Lục Thiên chuẩn bị rời khỏi phòng liền nghe thấy Giản Dung kêu hắn, ngữ khí nhàn nhạt không có bất cứ cảm xúc gì.

“Lục Thiên, tôi sẽ không chạy loạn, anh có thể hay không đừng nhốt tôi lại?”

Lục Thiên dừng lại một chút, ngón tay vuốt ve then cửa vài cái, sau đó hắn cười, nghiêm túc trả lời nói.

“Giản Giản, tôi thực mau sẽ chở về, tôi đảm bảo.”

Giản Dung im lặng, thân thể của cậu dần dần bị cánh cửa của căn phòng che lấp, trợ lý nhìn Lục Thiên lặp lại kiểm tra rồi cài vân tay khóa cửa lại, giả vờ như không biết mà lên tiếng nhắc nhở.

“Lục tổng, người của Vĩnh Thịnh đang chờ.”

Lục Thiên khôi phục lại bộ dáng trầm ổn lạnh lẽo, gật đầu nói.

“Đi thôi.”