Chương 11

Lục Thiên ở Birmingham không tìm được Giản Dung, nhưng lại ở sân bay nhìn thấy thân ảnh của cậu.

Giản Dung mới từ máy bay quay trở về nước, cậu khoác ở bên ngoài một chiếc áo màu xanh nước biển, vẻ mặt có chút mệt mỏi sau một quãng đường dài, nhưng nhiều hơn là ý cười ôn nhu.

Nụ cười khiến cho Lục Thiên mong muốn nhiều năm, lại hướng về nữ nhân bên cạnh.

Nữ nhân kia lớn lên rất có ý nhị, lương thiện dịu dàng, hai tay cẩn thận che bụng, đi thật cẩn thận.

Giản Dung một tay kéo rương hành lý, một tay khoác lên eo nữ nhân che chở, đem nàng ôm vào trong lòng, tư thế cực kỳ thân mật, thần thái đối với nàng không thèm che giấu thương tiếc.

Lục Thiên đầu óc ong ong như bị sét đánh, chân mềm cơ hồ muốn ngã quỳ xuống đất, hắn đã nhiều lần tưởng tượng cảnh Giản Dung cùng người ở khác ở bên nhau, nhưng khi chân chính nhìn tận mắt, hắn vẫn là hỏng mất vô pháp chịu đựng, trong phút chốc ghen ghét hóa thành du͙© vọиɠ muốn phá hủy bao trùm lấy lý trí của hắn.

Di động lẫn vé máy bay bị hắn bóp chặt đến dập nát, hắn đẩy mạnh đám người ra, bước chân dồn dập hướng về phía bóng dáng Giản Dung đi tới, vươn ra một cái đã bắt được cánh tay cậu.

Giản Dung xoay đầu lại, sắc mặt nghi hoặc nhìn hắn sau đó dần dần lãnh đạm, xa cách hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Nếu cậu chạy trốn, Lục Thiên sẽ không chút do dự đem cậu bắt lại, nhưng cậu lại bình tĩnh không nhúc nhích, Lục Thiên ngược lại không biết làm sao.

Tựa như đối đãi với người xa lạ, không có bất kì tình cảm nào, thậm chí hận cũng không có.

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, nữ nhân bên cạnh Giản Dung dẫn đầu mở miệng hỏi.

“Giản, đây là bạn tới đón anh sao?”

“Không phải.”

Giản Dung trả lời thực tự nhiên, cậu đối với Lục Thiên thay đổi sắc mặt như không nhìn thấy, nhàn nhạt khách sáo dò hỏi.

“Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi liền đi trước, thật ngại quá.’’

Cậu thu hồi tầm mắt, xoay người không chút lưu tình rời đi, trái tim Lục Thiên đau xót, theo bản năng nắm chặt cậu, gian nan ấp úng gọi.

“Giản Giản, tôi….”

Giản Dung hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt lạnh băng.

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Lục Thiên giống như bị bóp chặt yết hầu, ngực đau như bị khoét một lỗ lớn, hô hấp khó khăn.

Nữ nhân bên cạnh Giản Dung thấy vậy liền giảng hòa, oán trách vỗ cánh tay Giản Dung, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Giản, chúng ta về trước, hôm nào lại mời bạn của anh tới nhà chơi.”

Giản Dung quay đầu ôn như trả lời một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Thiên, lặp lại hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Trước mắt Lục Thiên như bị biến thành màu đen, sự bá đáo trước đây của hắn đột nhiên bị mất hết, hắn ngượng ngùng mờ mịt nói.

“Không, không có.”

Rốt cuộc một ánh mắt khách sáo cũng không còn, Giản Dung nhanh chóng quay đầu, hướng Lục Thiên nói cho có lệ.

“Chúng tôi đi trước.”

Một câu hẹn gặp lại cũng không thèm nói, Lục Thiên trơ mắt nhìn Giản Dung cùng nữ nhân mang thai kia rời khỏi tầm mắt của hắn, ngồi lên ô tô ngoài sân bay, biến mất vào trong biển người mênh mông.

Trái tim Lục Thiên cũng như vậy mà trống rỗng.

Ghế sau, A Xuân đưa mắt ra ngoài nhìn sân bay, nhẹ giọng hỏi Giản Dung.

“Chính là hắn sao?”

Giản Dung ừ một tiếng, cũng không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này, hấp tấp lái sang đề tài khác.

“Em thế nào, bảo bảo có nghịch ngợm không?”

A Xuân cũng không truy vấn, mà cùng cậu nói tới thai nhi trong bụng, sắc mặt cô nhu hòa đi rất nhiều, tràn đầy tình yêu của người mẹ.

“Bảo bảo thực ngoan, không có quậy em.”

Giản Dung cũng tò mò thật cẩn thận sờ sờ bụng cô, dặn dò nói.

“Em quá gầy, người cũng không được mấy lạng thịt, bốn tháng tiếp theo em nên an tâm dưỡng thai, cha của em ở bên đó anh sẽ ứng phó.”

A Xuân nhìn cậu, cảm kích áy náy nói.

“Làm anh không duyên không cớ gánh chịu danh phận bố của đứa bé, thật là ngượng ngùng.”

“Nào có, là anh ngượng ngùng.”

Giản Dung lắc đầu, nhàn hạt cười, ngữ khí nhẹ nhàng cực kỳ nghiêm túc.

A Xuân là người bạn đồng hương cậu quen được ở nước ngoài, gia thế A Xuân ở trong nước rất quyền thế, nhưng cô không muốn bị cha mẹ an bài cùng một người xa lạ kết hôn, vì thế một mình chạy ra nước ngoài học tập. Ở đây cô gặp được Jack, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, nhưng thực tế gã ta là một tên cặn bã, làm cô lớn bụng sau đó liền chạy trốn, bất quá ở ác thì gặp dữ, không lâu sau gã vì cướp bóc ở siêu thị mà bị chủ tiệm nổ súng bắn chết.

A Xuân ở nước ngoài một mình mang thai rất khó khăn, đành phải lựa chọn về nước, nhưng phụ nữ chưa kết hôn đã có bầu, nhất định sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ gia tộc, vì thế cô đành nhờ Giản Dung giúp đỡ.

Giản Dung khi đó muốn về nước nên đồng ý cùng nàng trở thành bố của đứa trẻ, nhưng thời điểm về nước, A Xuân phải phụ trách bảo hộ cậu an toàn, bởi vì cậu biết chỉ cần xuất hiện ở trong nước, nhất định sẽ bị Lục Thiên tìm được.

Sau đó ác mộng sẽ lại một lần nữa hủy hoại cuộc sống của cậu.

Hai người nhanh chóng đáp ứng thỏa thuận của nhau.