Chương 12-1

Giản Dung giờ đây trở về với thân phận chồng của A Xuân, mặc dù cha của A Xuân đối với sự tùy tiện của cô cảm thấy bất mãn, nhưng cùng con gái nhiều năm xa cách thống khổ làm cho ông không nỡ trách móc nặng nề, chỉ có thể cố tiếp nhận Giản Dung, cũng đưa ra yêu cầu muốn tổ chức đám cưới.

Lúc này cái thai của A Xuân đã ổn định, tinh thần cũng thực tốt, vì thế liền đồng ý yêu cầu của ông.

Hỗn lễ được tổ chức rất lớn, mọi người từ các lĩnh vực đều tới, bao gồm Lục Gia. Lục Khuynh cùng Chung Dục nhìn đến chú rể Giản Dung còn cho là mình nhìn lầm, thẳng đến khi bọn họ đối mặt chúc mừng, hai người mới xác định đây quả thực là Giản Dung.

Lục Thiên ngồi ở bàn, sắc mặt bình tĩnh, cư nhiên còn giơ ly rượu kính bọn họ.

Giản Dung không để cho A Xuân uống, chính mình tiếp hai ly, lễ phép trả lời.

“Cảm ơn.”

Hai vị tân nhân lại chạy tới bàn khác kính rượu, Chung Dục cùng Lục Khuynh sắc mặt khó coi ngồi xuống, lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Thiên. Nhưng sắc mặt Lục Thiên lại thong dong, phảng phất như người đang kết hôn kia không phải là người đã từng cùng mình ân ái nhiều năm.

Vợ chồng Chung Dục nhìn bộ dáng như hoàn toàn buông bỏ của hắn, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Tần Sanh ngồi cạnh Lục Thiên lại thấy rõ rành mạch, bàn tay đang gác ở trên bàn của Lục Thiên bấu chặt đến nỗi ghim sâu thịt, huyết nhục mơ hồ đau đớn cũng không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt lãnh đạm, làm cho người ta không dám dò xét tâm ý thầm trầm của hắn.

Tiệc cưới kết thúc, đôi vợ chồng trẻ vui vẻ đứng ở cửa tiễn khách, Lục Thiên là người cuối cùng, thời điểm hắn cùng Giản Dung bắt tay, cười hỏi.

“Giản Giản, cô ấy là vợ của em sao?”

Giản Dung sắc mặt bất biến, trả lời.

“Đúng vậy.”

Lục Thiên nhìn chằm chằm cậu, tiếp tục nhẹ giọng hỏi.

“Vậy đứa con trong bụng cô ta, là của em sao?”

A Xuân ở bên cạnh sắc mặt biến đổi, có chút khẩn trương nắm lấy tay Giản Dung.

Cô từ trong miệng Giản Dung biết được Lục Thiên, nhưng hai người cụ thể xảy ra chuyện gì chỉ bị Giản Dung một câu mập mờ cho qua, bất quá vì Lục Thiên mà Giản Dung không tiếc lấy hôn nhân của chính mình ra trao đổi, có thể thấy được hắn ở trong lòng Giản Dung có tầm quan trọng không nhỏ.

Giản Dung trấn an vỗ mu bàn tay của cô, nhìn Lục Thiên, bình tĩnh trả lời.

“Là của tôi.”

Lục Thiên sắc mặt vẫn đầy ý cười, độ ấm ở đáy mắt đã hạ xuống, lạnh như băng.

Cực kỳ giống với biểu tình mỗi lần hắn sắp trừng phạt Giản Dung.

Lưng Giản Dung đột nhiên cứng đờ, đôi mắt luôn đề phòng nhịn không được có chút kinh sợ.

Lục Thiên giống như bị đâm một cái, hắn rũ mắt xuống, tươi cười dần nhạt.

“Tôi đã biết.”

Nói xong một câu ý vị không rõ, hắn ngẩng đầu liếc Giản Dung một cái, sau đó trầm ổn đi ra ngoài cửa.

Cái liếc mắt kia thực khó hiểu, Giản Dung không rõ, lại dường như rất sâu, đen tối như một chiếc móc kéo cậu vào trong đó, nhanh chóng hủy đi xương cốt của cậu.

A Xuân nghi hoặc nhìn trên mặt đất có vài giọt máu, lại chần chờ nhìn bóng dáng Lục Thiên phía xa vài lần, cuối cùng không nói ra câu gì, chỉ lôi kéo ống tay áo Giản Dung, nhỏ giọng nhắc nhở nói.

“Chúng ta trở về đi.”

Một tia hoảng hốt hiện lên trong mắt Giản Dung, sau đó nhanh chóng thanh tỉnh.

Cậu ân cần đỡ eo A Xuân, ôn nhu nói.

“Được, chúng ta trở về.”

Sau đó, A Xuân liền yên tâm ở trong nhà dưỡng thai, cha cô tuổi tác đã cao, dưới gối cũng chỉ có cô là con gái duy nhất, vì thế đem gia tộc xí nghiệp chậm rãi dạy cho Giản Dung.

Giản Dung học thật nghiêm túc, cậu đơn thuần chỉ cảm thấy trong lúc làm chồng của A Xuân, chính mình nên thực hiện mọi yêu cầu của bố vợ vô điều kiện, ví dụ như vì để bố vợ yên tâm mà làm những việc trước đây chưa từng làm, thường xuyên đi theo ông tham dự các sự kiện, tiếp xúc tập tành uống rượu xã giao.

Bốn tháng sau, A Xuân khó sinh, cuối cùng chỉ để lại một cô con gái.

Cha của A Xuân tóc trắng bạc phơ ở bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm chặt đôi tay gầy của cô, lòng như tan nát.

A Xuân hơi thở thoi thóp nỉ non tên Giản Dung, cha A Xuân lau nước mắt, thần sắc của ông trong nháy mắt già đi rất nhiều, ông được người đỡ xuống ngồi một bên, ý bảo Giản Dung đi tới giường bệnh.

Giản Dung an tĩnh đi qua, vén mái tóc ẩm ướt của A Xuân lên, ôn nhu thấp giọng nói.

“A Xuân, em còn có tâm nguyện gì, anh sẽ đều thay em thực hiện.”

A Xuân thẳng tắp nhìn cậu, thực gian nan cấp bách muốn nói điều gì đó, nhưng môi cô mấp máy một hồi lâu, chỉ đứt quãng phát ra âm thanh mỏng manh, nhỏ nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Giản Dung càng cúi thấp người xuống, lỗ tai dính sát vào môi cô, kiên nhẫn hỏi.

“A Xuân, em muốn nói cái gì?”

Âm thanh mỏng manh tùy thời có thể bị gió thổi bay, Giản Dung nín thở tập trung, nghe được cô gian nan nói ra mấy chữ.

“Cha, cha… Bảo….”

Giản Dung hiểu rõ thấp giọng đáp.

“Em đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cha cùng con của em.”

A Xuân cảm kích nhìn cậu, hốc mắt đầy nước rơi xuống thái dương, như dòng suối sắp khô kiệt đem những năng lượng cuối cùng phát ra.

Cô bỗng nhiên bắt lấy tay Giản Dung, gần như co rút ghé vào tai cậu bức thiết nghẹn ngào nói.

“Anh… Anh đi…”

Cha A Xuân vẫn còn ngồi bên cạnh, nhưng A Xuân khí lực quá yếu, nên chỉ có hai người họ nghe thấy.

Giản Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đôi tay gầy lộ ra xương cốt, cậu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú A Xuân đang gần trong gang tấc, trên đó có đôi mắt đầy sự cảm kích, áy náy cùng với một tia hi vọng.

Giản Dung lặng lẽ thở dài, ánh mắt cậu ôn nhu lại trìu mến, thanh âm nói chuyện thực nhẹ, nhưng thực kiên định.

“Em yên tâm, không cần lo lắng cho anh, A Xuân.”

Giống như người chồng đối đãi thâm tình với người vợ, cậu xờ xờ gương mặt tiều tụy của A Xuân, sau đó hôn lên trán của cô.

A Xuân trào nước mắt, ánh mắt như có tia sáng lóe lên, sau đó an tâm khép lại.

A Xuân qua đời làm cho cha cô chịu đả kích thật lớn, trong khoảng khắc ông như mất đi toàn bộ hy vọng cuộc sống, đem quyền quản lí công ty đều giao cho Giản Dung đảm nhận, ông chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở trong nhà chăm sóc cháu gái.

Giản Dung phái đến thật nhiều người chiếu cố bọn họ, một mình gánh vác công ty, cậu lá gan cũng lớn hơn, công tác cũng vô cùng bận rộn, cơ hồ mỗi đêm phải đi ra ngoài xã giao.

Cậu không thích uống rượu, cũng hoàn toàn không am hiểu, nhưng đêm nay đối tác thấy bộ dáng trắng nõn sạch sẽ của cậu, liền nhân cơ hội khuyên cậu uống rượu, Giản Dung uống đến khó chịu, liền chạy đến toilet nôn ra.

Cậu chống lên bệ rửa cau mày súc miệng, giọt nước lạnh lẽo bắn tung tóe lên trên mặt, ý thức hỗn độn mông lung cũng dần thanh tỉnh.

Bên cạnh cậu còn có trợ lý, là một người rất có năng lực, cho nên Giản Dung tính toán tiếp đãi trong chốc lát rồi về, đêm nay cứ một mét vuông lại có người đối với cậu gây rối, ánh mắt lộ liễu kia khiến cho cậu thực ghê tởm, cần phải tỉnh táo mới có thể ứng phó.

Cậu uống quá nhiều, tứ chi có chút nhũn ra, bất chấp thói quen ở sạch, cậu dựa vào vách tường tinh mỹ xoa mày, hơi thở ấm áp tràn đầy mùi rượu.

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa nhà vệ sinh, Giản Dung theo bản năng đứng thẳng người, duy trì hình tượng thanh tỉnh. Cậu không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đến gần, sau đó ngừng lại ở ngay bên cạnh, vặn vòi nước rửa tay.

Giản Dung không muốn làm phiền người khác, cậu cũng vừa nghỉ ngơi xong, chuẩn bị vòng qua người nọ đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, cánh tay cậu bị kéo lại.

Giọng nói quen thuộc thật lâu chưa nghe thấy, trầm thấp, lại lạnh lẽo.

“Uống thành cái dạng này, là muốn nhào vào trong ngực người khác sao?”

Giản Dung chậm rãi nâng mắt lên thấy hắn, mùi rượu khiến cho thần chí cậu có chút hoảng hốt, biểu tình lãnh đạm muốn tránh xa người khác thường ngày cũng ít đi, gương mặt hồng hào thoạt nhìn mỹ vị ngon miệng, tựa như một con mồi trắng mềm dâng lên tới cửa.

Cậu mở to đôi mắt đen nhánh, nỗ lực một lúc mới nhận ra đối phương, trên mặt nhanh chóng bao phủ một tầng sương tuyết lạnh lẽo.

“Buông ra.”

Tiếng nói lãnh đạm nhiễm một chút cảm giác say, nghe thực mềm mại, phảng phất có thể véo ra dịch thủy thơm ngọt.

Lục Thiên gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt thâm trầm như muốn đem cậu ăn vào bụng, điệu bộ lại mang vẻ đúng đắn cười nói.

“Giản Giản, tôi nghe nói em hiện tại thành giám đốc công ty, thế nào, muốn hợp tác hay không?”

Công ty Lục Thiên giờ đây đã là một xí nghiệp lớn, có một tòa nhà lớn trong thành phố, mà công ty của cha A Xuân lại là sản nghiệp lâu đời, Giản Dung trong khoảng thời gian này sở dĩ bận rộn như thế là bởi vì cậu là người mới, không thể hiểu hết các thông tin, cho nên tương đối vất vả.

“Không cần.”

Giản Dung một câu cũng không muốn nói với hắn, gương mặt lạnh lùng tràn đầy không kiên nhẫn.

Lục Thiên tựa hồ cười một chút, nhưng ý cười biến mất cực nhanh, hắn bắt lấy tay Giản Dung đem người kéo vào buồng vệ sinh, một tay khác thì nhanh chóng khóa cửa.

Không gian chật chội đem hai nam nhân trưởng thành gắt gao dán vào nhau, Giản Dung trên mặt lạnh lẽo càng sâu, tay cậu nhanh duỗi ra muốn mở chốt cửa, còn chưa sờ đến đã bị Lục Thiên chế trụ.