Chương 10

Ba năm sau.

Thành phố phồn hoa ngựa xe như nước, từ câu lạc bộ xa hoa đi ra là một nhóm lão bản mặc tây trang đeo giầy da, ở chính giữa là một người có khí chất bất phàm, bộ dáng trẻ tuổi tuấn mỹ, nhưng từ thái độ cung kính của mọi người xung quanh có thể nhìn ra địa vị của hắn không bình thường.

Lục Thiên được mọi người vui vẻ đưa tiễn dẫn đầu rời đi, tài xế lái xe hướng tới chỗ cũ đi qua, Lục Thiên xoa xoa thái dương đau đớn, phân phó nói.

“Tí nữa sang bên kia mua thuốc dạ dày rồi trở về.”

Nghĩ tới thuốc dạ dày trong nhà cũng sắp hết, hắn bổ sung nói.

“Mua nhiều một chút.”

Tài xế lên tiếng trả lời, thời điểm dừng xe ở hiệu thuốc, Lục Thiên ở ghế sau híp nửa mắt, tinh thần thực mệt mỏi, cảm giác say cùng với cơn đau ở dạ dày khiến cho hắn như bị ngàn vạn kim đâm.

Tài xế đưa hắn tới dưới lầu chung cư, thân phận Lục Thiên bây giờ đã khác xưa, không ít người vội vàng muốn đưa hắn tới biệt thự xa hoa, nhưng hắn vẫn như cũ một mình ở chung cư gần trường đại học.

Nghênh đón hắn là một mảnh hắc ám lạnh băng, Lục Thiên uống thuốc liền nằm ở sô pha nghỉ ngơi, không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào vừa sáng lại vừa lạnh lẽo.

Lục Thiên ngây ngẩn nghiêng đầu xem, mơ mơ hồ hồ từ ánh trăng ít ỏi này liên tưởng ra một khuôn mặt, cũng đẹp như vậy, cũng lạnh lùng như vậy, giống như ánh trắng mờ nhạt cuối cùng biến mất vào sáng sớm long lanh.

Hắn trong lòng quặn đau, theo nhịp tim đập mạnh mà dấy lên du͙© vọиɠ kịch liệt, hắn nhắm hai mắt duỗi tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ cương cứng, lẩm bẩm không ngừng kêu Giản Giản, tự một mình giải tỏa du͙© vọиɠ.

Phóng thích xong là một mảnh yên tĩnh càng thêm cô đọc, hắn thở hổn hển dùng cánh tay che đôi mắt, sau một lúc lâu từ khóe mắt chảy ra một dòng lệ, tẩm ướt thái dương của hắn.

Ngày hôm sau là sinh nhật của Chung Dục, Lục Thiên về nhà trước khi trời tối, mới vừa tới phòng khách đã nhìn thấy thân ảnh của Tần Sanh, cô đang cùng Chung Dục vui vẻ trò chuyện, Chung Dục gương mặt cũng treo ý cười vừa lòng, đã coi cô là con dâu của mình.

Mỗi năm đều như thế, Lục Thiên hướng Chung Dục chào hỏi, sau đó ngồi xuống một bên.

Ba năm nay Tần Sanh xuất hiện trước mặt hắn bao nhiêu lần, vẫn không đả động được tới hắn, nhưng cô không nhụt chí, vẫn như cũ tươi cười chủ động ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lục Thiên cúi đầu nhìn báo kinh tế, một tia dư quang cũng không liếc qua.

Chung Dục có tâm để lại không gian cho bọn họ, vì thế lên lầu đi tìm Lục Khuynh.

Tần Sanh chống cằm cười hì hì nói giỡn.

“Lục ca ca, vừa rồi dì có nhắc tới hôn sự của chúng ta, anh cảm thấy tháng sau đính hôn có được không?”

Lục Thiên không quan tâm lời nói của cô, trên mặt như núi băng ngàn năm, một tia biểu tình cũng không có.

Tần Sanh ánh mắt hơi lóe, nàng hạ thấp giọng, tức giận mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi thỏa hiệp.

“Em đợi anh ba năm rồi, Lục Thiên, hết hôn em cũng sẽ không quản anh muốn yêu ai tìm ai, thế nào?”

Lục Thiên lật tờ báo, đầu cũng không nâng nhàn nhạt nói.

“Nếu cô đối với hôn nhân tùy ý như vậy, vậy cô cũng nên tùy tiện tìm một người kết hôn đi.”

“Anh!”

Tần Sanh khí sắc biến đổi, cô áp chế tức giận hừ một tiếng, ngược lại đắc ý dạt dào nhỏ giọng nói.

“Anh đừng đi tìm cậu ta, nếu anh thích nam nhân, trên thế giới này có nhiều người đẹp như vậy, anh sao lại phải đâm đầu vào cậu ta. Em đã tìm một người, hắn là giáo viên cao trung, trắng nõn sạch sẽ, lớn lên cùng cậu ta có vài phần tương tự, tuyệt đối so với người kia sung sướиɠ hơn nhiều.”

Lục Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, không rét mà run đầy sát ý.

Hắn mặt vô biểu tình gằn từng chữ.

“Để tôi nghe được lời này một lần nữa, cô liền cút ra ngoài cho tôi.”

Tần Sanh ba năm nay bị hắn làm lơ không ít, nhưng bị uy hϊếp như vậy là lần đầu, cô ngây ngốc ngẩn người, tự nhiên nhịn không được có chút run rẩy.

Lục Thiên đứng lên, không nói một lời đi lên lầu.

Lúc hắn rời đi, khí thế bức người mới vơi đi một chút, Tần Sanh hậu tri hậu giác nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên tức giận đứng lên, căm giận hô to.

“Em ở nước ngoài nhìn thấy cậu ta! Cậu ta đã sớm quên anh! Cùng với Trần Tham ngọt ngào ở bên nhau!”

Lục Thiên bước chân dừng lại, đầu cũng không quay lại nói.

“Tần Sanh, tôi biết lúc trước cô giở trò quỷ, đừng tưởng cô là con gái của Tần thúc thì tôi không dám làm gì cô.”

Tần Sanh thường ra nước ngoài tham gia thi đấu, ba năm nay lừa gạt hắn không biết bao nhiêu lần, hắn mới đầu còn mừng rỡ như điên bay qua tìm, nhưng lần lượt nhận về cũng chỉ là sự thất vọng.

Chờ mong càng cao, cuối cùng ngã càng đau.

Tần sanh lần này càng thêm sinh khí, sợ hắn không tin từ xa bước vọt lại, móc ra di động của mình cho hắn xem, âm thanh ác độc sắc nhọn vui sướиɠ ngập trời khi người khác gặp nạn.

“Lần này em không có lừa anh, anh xem em còn có ảnh chụp!”

Lục Thiên mí mắt đột nhiên nhảy dựng, hắn rũ mắt xem di động trong tay, yết hầu không tự giác nhấp nhô, cùng lúc đó hắn cười nhạo chính mình, bị lừa nhiều như vậy vẫn nhịn không được ôm hy vọng.

Nhưng khi hắn xem ảnh chụp trong nháy mắt người cứng đờ, rõ ràng trong ảnh là chụp hai người đang ngồi trên ghế dài ở công viên, cả hai đều cười đùa thật vui vẻ, mà một người trong đó chính là Giản Dung mà hắn ngày đêm mơ tưởng, bộ dáng có chút bất đồng nhưng như cũ vẫn đẹp, trên mặt là tươi cười rạng rỡ.

Lục Thiên trong phút chốc có chút trống rỗng, chỉ biết gắt gao nắm chặt di động Tần Sanh, cơ hồ muốn đem nó bóp nát.

Tần Sanh ngẩn người, sau đó hoảng hốt bắt lấy cánh tay hắn, Lục Thiên đôi mắt có chút tan rã, môi run rẩy phun không ra một chữ.

Kinh hỉ thật lớn làm hắn căn bản không thể xử lí hết các cảm xúc điên cuồng, hắn không dám chớp mắt, chỉ sợ nhắm mắt một cái, ảnh chụp liền sẽ biến mất, sau đó Tần Sanh ác độc nói cho hắn biết đây chỉ là ảo giác.

Hắn không thể nhận thêm nỗi thất vọng nào nữa.

Tần Sanh bị bộ dáng điên cuồng của hắn dọa sợ, khϊếp đảm buông tay lui ra, nháy mắt lại bị Lục Thiên bắt lại.

“Em ấy ở đâu?”

Tần Sanh không biết khi hắn nói ra những lời này đã dùng bao nhiêu sức lực, cô chần chờ tính toán muốn đem thứ này ra để áp chế Lục Thiên, nhưng nhìn thấy thần sắc của hắn như vậy, cô đột nhiên liền không thể nhẫn tâm.

Cô dùng sức dậm dậm chân, oán hận hướng hắn hô to.

“Cậu ta ở Birmingham Anh Quốc! Anh mau đi tìm cậu ta! Chờ xem anh hoàn toàn hết hy vọng còn có thể hay không giữ cậu ta bên người!”

Thời điểm câu nói của cô vừa dứt, Lục Thiên đã quay đầu chạy ra ngoài cửa, áo khoác cũng không lấy, chỉ lo gắt gáo nắm chặt di động Tần Sanh.

Tần Sanh nghe tiếng động cơ xe bên ngoài chạy xa dần, hồng mắt không chịu rơi lệ.

.

.

.

.

Mình mới nhận ra còn mấy chương nữa thôi là hết truyện rồi, nên sẽ đẩy nhanh tiến độ.