Chương 45

Xu Xu nhìn thấy trên đầu Thục Vương còn đội mũ quan, mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, trên cẩm bào còn có kim long thêu bằng chỉ tơ vàng, trên thắt lưng có đính ngọc, mắt phượng hẹp dài, mặt như quan ngọc, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên Xu Xu thấy hắn mặc y bào màu xanh ngọc, nàng nhớ rõ y bào của Thục Vương trước kia đều là màu tối, rất đơn điệu.

Thục Vương đi vào chính sảnh, đứng ở bên cạnh Xu Xu, Xu Xu chỉnh đốn lại tranh phục và phúc thân, “Thần nữ bái kiến điện hạ, điện hạ an khang.”

Trân Châu cũng hành lễ theo, Thục Vương liếc qua Trân Châu một cái, gã nô tài mặt thanh tú đứng ở cửa lập tức tiến lên cười nói: “Vị tỷ tỷ này, hay là tỷ tỷ theo nô tài xuống dưới uống trà ăn chút trái cây cho đỡ buồn, cũng để cho mấy chủ tử ôn chuyện một chút.”

Trân Châu thầm nghĩ chủ tử nhà ta chỉ đến để cảm tạ một chút, nói mấy câu rồi sẽ rời đi ngay, ôn chuyện cái gì chứ.

Nhưng nàng ấy vẫn liếc mắt qua Tam cô nương, thấy chủ tử khẽ gật đầu, nàng ấy mới theo gã nô tài tới phòng khác dùng trà.

“Tam cô nương ngồi đi.” Thục Vương ngồi xuống ghế thái sư đối diện với Xu Xu rồi chỉ chỉ ghế trước mặt.

Xu Xu nhìn dung mạo tuấn mỹ bất phàm này của Thục Vương thì trong đầu không thể quên được bộ dáng hắn lạnh lùng gϊếŧ địch, nên nàng vẫn có chút khϊếp đảm, Xu Xu lặng lẽ hít một hơi, cầm cái hộp trong tay đặt xuống cái bàn bên cạnh Thục Vương rồi mới quay trở lại ngồi xuống ghế đối điện, nàng trấn định nói: “Hôm ấy ở phủ Công chúa, đa tạ điện hạ đã giải vây giúp thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích, hơn nữ Ngụy Tử kia còn là giống hoa quý hiếm, điện hạ đã sẵn lòng giúp đỡ thần nữ, thần nữ muốn cảm ơn nên đã phối chút thuốc dưỡng sinh tặng cho điện hạ, nhưng không biết từ đâu điện hạ có được bồn Ngụy Tử đó, vậy nên đợi đến khi thần nữ nuôi sống bồn Nguỵ tử kia của công chúa chắc chắn sẽ trả lại cho điện hạ.”

Nàng nói một hơi, trái tim cũng đập thình thịch.

Tay phải Thục Vương gõ gõ vào cái hộp Xu Xu đặt ở bàn bên cạnh, hắn chậm rãi nói: “Là Ngụy Tử của một vị trưởng bối, ông ấy là một người yêu hoa, nếu Tam cô nương có thể dưỡng tốt bồn hoa kia thì đưa tới chỗ này của bổn vương là được.”

Trưởng bối? Xu Xu mờ mịt, cũng không rõ vị trưởng bối mà Thục Vương nói đến là ai.

Nhất định không phải là Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng không hứng thú với mấy thứ hoa cỏ, thôi, mặc kệ là ai, tình này vẫn còn đó, đợi đến lúc bồn Nguỵ tử kia của công chúa tốt rồi sẽ đưa đến phủ Thục Vương, trong lòng Xu Xu âm thầm quyết định, sau đó ngẩng đầu đối diện với đôi mắt phượng của Thục Vương, mắt hắn hơi hẹp dài, cho nên khi nhìn người khác có vẻ thanh lãnh, con ngươi lại đen giống như một hồ nước lạnh.

Xu Xu bỗng cảm thấy khẩn trương, nói lời cảm tạ xong rồi, có phải nàng nên rời đi rồi không?

Xu Xu chớp mắt, nói: “Đợi đến lúc thần nữ dưỡng tốt bồn Ngụy Tử chắc chắn sẽ trả lại cho trưởng bối của điện hạ, hôm nay thần nữ tới đây là để cảm ơn điện hạ, cũng đã tạ ơn xong, nên thần nữ xin phép cáo từ.”

Nàng nói xong đang định đứng dậy thì đã thấy Thục Vương nhẹ nhàng liếc mắt qua nàng, môi mỏng khẽ mở: “Vị trưởng bối này rất đặc biệt với bổn vương, trước đó vài ngày, thuốc của Tam cô nương được Phục thần y đưa tới chỗ trưởng bối rất có công hiệu, nói là ân cứu mạng với ông ấy, cho nên cuối cùng vẫn là bổn vương phải cảm tạ Tam cô nương, còn phải hồi báo phần ân tình này, Tam cô nương hãy nể mặt bổn vương mà ở lại trong phủ dùng bữa tối rồi hãy về.”

Hai tròng mắt của Xu Xu trợn lên, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc, nàng lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng như vậy có quấy rầy điện hạ hay không.” Sao lại giữ nàng lại dùng bữa.

“Không quấy rầy.” Thục Vương điện hạ nói: “Hôm qua ta săn được một con hươu, vậy Tam cô nương cũng có thể nếm thử một chút.”

Có thể cự tuyệt không?

Khẳng định là không thể, Xu Xu hiểu rõ như vậy.

Suy nghĩ trong đầu Xu Xu hỗn loạn, lộn xộn, cũng không biết là nàng nên nghĩ như thế nào, mờ mịt gật đầu một cái.

Thấy bộ dáng này của nàng, Thục Vương đứng dậy: “Theo ta tới đây.”

Xu Xu đứng dậy đi theo, thấy Thục Vương đã đi ra đến bên ngoài, nàng vội vàng đuổi theo.

Thục Vương xuống bậc thang, đi tới hướng thư phòng ở bên trái, hắn dẫn Xu Xu tới thư phòng rồi đẩy cửa đi vào.

Xu Xu đứng trước cửa thư phòng chần chờ, Thục Vương quay đầu lại gọi nàng, “Vào đi.”

Xu Xu chỉ có thể đi theo hắn vào trong thư phòng, thư phòng của Thục Vương rộng rãi sạch sẽ, có mấy giá sách làm từ gỗ tử đàn, trên đó toàn là sách.

Trước giá sách còn có một cái án thư làm bằng gỗ tử đàn, rất xứng với mũ quan, trên án thư còn bày bút mực giấy nghiên, bên trái còn có tượng rồng bằng gỗ tử đàn và mấy đồ trang trí bằng ngọc thạch, Xu Xu đoán ở sau bình phong kia là tháp nghỉ tạm.

Xu Xu không hiểu rõ ý, chợt nghe thấy giọng nói mát lạnh của Thục Vương: “Bổn vương còn có chút chuyện cần xử lý, Tam cô nương cứ ở thư phòng tự nhiên, sau bình phong có tháp nghỉ, nếu mệt có thể nghỉ ngơi một lát.”

“Được. . . . .” Xu Xu mờ mịt nói.

Thục Vương liếc nhìn nàng một cái rồi mới rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không đóng cửa thư phòng lại, Xu Xu nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, cảm thấy chuyện này có chút không khống chế được.

Xu Xu thở dài, còn hai canh giờ nữa trời mới tối, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở thư phòng này hai canh giờ, nên nàng đi tới giá sách, nhìn thấy trên đó có đủ loại sách, đủ loại tri thức, nàng chọn một quyển lật xem.

Không lâu sau, gã nô tài đã mang trà bánh điểm tâm đến, Trân Châu cũng tới đây hầu hạ nàng.

Trân Châu cũng ngỡ ngàng, tiến vào nhỏ giọng hỏi Xu Xu, “Cô nương, sao điện hạ còn giữ ngài ở lại dùng bữa tối.”

Xu Xu ngồi ở ghế quan mạo, nửa người trên nghiêng ghé vào án thư, một tay chống má, mày nhăn lại, “Điện hạ nói là cảm ơn ta đã tặng thuốc.”

Trân Châu nhìn cô nương nhà mình, nàng ấy muốn nói lại thôi, nàng ấy muốn hỏi có phải điện hạ có ý với cô nương không, nhưng nghĩ đến tính tình Thục Vương nàng ấy lại sợ làm cô nương sợ.

. . . . . . .

Thục Vương cầm hộp đồ mà Xu Xu đưa tới chỗ sư phụ, lão nhân đang ở chuồng gà, khi thấy đồ nhi tới, ông ấy hỏi: “Liễm Chi tới đây làm gì?”

Thục Vương đưa hộp cho lão nhân, “Tống gia Tam cô nương đưa tới, là phần lễ tạ ơn bồn Ngụy Tử.”

Lão đầu nhi nhận hộp, mở ra thì nhìn thấy hai bình sứ trắng ở bên trong, lại ngửi thấy một mùi thuốc tự nhiên, ông ấy cũng không khách khí, cất gọn cái hộp đi rồi hỏi đồ nhi, “Sao Tống Tam cô nương không tự mình tới đây tặng?”

Con ngươi hẹp dài của Thục Vương nhìn về phía sư phụ, lão nhân liền hiểu được, đồ nhi này của ông ấy muốn tiếp tục tiếp xúc với cô nương này mà không muốn để lão nhân này xuất hiện, về sau có chuyện gì còn thông qua hắn truyền lời tới, lão nhân cũng nở nụ cười: “Đã có tâm, sao không để hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho ngươi, tuổi tác của nữ oa oa này tuy còn nhỏ nhưng một hai năm nữa thì ngươi cũng không chờ nổi.”

Thục Vương vẫn không nói gì, hắn nhắm mắt lại.

Lão nhân cũng hiểu biết đồ nhi này, cũng biết được suy nghĩ của hắn, nữ oa oa kia theo thần y học y, nửa năm ngắn ngủi đã có hiệu quả như thế, nhất định là thật lòng thích, hy vọng sẽ đạt được thành tựu, không muốn sống gò ép ở phía sau, nếu đồ nhi thật sự để cho hoàng đế tứ hôn, tất cả những gì nữ oa oa kia có được sẽ thành bọt nước, chỉ có thể ở trong phủ đợi trở thành Vương phi, sợ rằng trong lòng nàng sinh oán hận.

Còn chưa thích mà đã sinh oán hận, sau này kết quả của đôi này sẽ như thế nào?

Lão nhân thở dài, thấy hắn không nói lời nào, cả giận: “Giống như cái hũ nút, thật sự không hiểu sau này cô nương nhà người ta làm sao mà vui được.”

“Sư phụ, đồ nhi cáo từ.” Thục Vương dứt lời, xoay người rời đi.

Lão nhân nắm cái chổi nói với bóng dáng hắn: “Xú tiểu tử kia, tới đây không muốn tâm sự gì với sư phụ sao? Mỗi lần đều như vậy, ngươi và nữ oa oa Tống gia cũng chỉ đơn thuần trao đổi như vậy.”

Thục Vương cũng không nghe nữa, hắn rời khỏi nơi này thì sang một môn khách khác trong phủ để thương thảo công việc.

Sau khi bàn bạc công việc xong xuôi, Thục Vương trở lại Tễ Nguyệt Đường, cả viện im ắng, trong thư phòng cũng im lặng, khi hắn đi vào thấy tiểu nha hoàn của Xu Xu ngồi ở cái ghế con tựa vào cửa thư phòng ngủ say, đi vào bên trong, Xu Xu cũng ghé vào án thư ngủ, hắn bước vài bước đến cạnh Xu Xu, thấy đôi má phấn nộn của nàng lộ ra ngoài, mấy sợi tóc non mềm dính trên gương mặt, làn da nõn nà, hắn nhìn hồi lâu rồi vươn tay đυ.ng vào hai má nàng, xúc cảm không khách với giấc mộng của hắn lắm, mềm mại nhẵn nhụi.

Lúc Xu Xu tỉnh lại thấy ánh nắng mặt trời như tỏa đốt đang len lỏi qua những song cửa sổ chiếu vào trên thân thể của hắn.

Nàng có cảm giác giấc ngủ vừa rồi đã qua mấy đời, nàng đã rất lâu không ngủ trưa như vậy, ngày thường công khóa bận rộn, hai ngày nay vì phối thuốc nên cũng thức đêm.

Nguyên bản nàng còn đang xem tạp ký, chỉ là vì thấy ngày thường đọc những sách nghiêm cẩn, đọc tạp kỹ thì trong đầu lại hỏng bét nên cứ suy nghĩ miên man, kết quả liền ngủ gục mất, nàng bóp bóp cánh tay đau nhức, gọi Trân Châu, Trân Châu lập tức đứng lên khỏi cái ghế con, nàng ấy còn buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.

Trân Châu vội vàng đứng dậy xoa xoa cánh tay đau nhức của Xu Xu, lại thấy trên gương mặt cô nương có dấu hồng nên đã xoa má giúp cô nương, xúc cảm nhẵn nhụi như ngọc, lực đạo của Trân Châu nhẹ đi rất nhiều, da thịt Xu Xu mềm mại, dấu hồng cũng tan mau, Trân Châu nói: “Cô nương, nô tỳ tới phòng bếp lấy nước ấm lại đây giúp ngài rửa mặt.”

Xu XU lắc đầu, “Không cần.” Vốn là đến Vương phủ tạ ơn, hiện tại lại thành dùng bữa tối ở vương phủ, kết quả nàng còn ghé vào bàn ngủ, sao có thể không biết xấu hổ mà còn rửa mặt.”

Ai ngờ gã sai vặt bên ngoài đã bưng một chậu đồng còn có một cái khăn vải mới tinh đến đây, cười nói: “Cũng sắp đến bữa tối rồi, Tam cô nương rửa tay đi, những chuyện khác Tam cô nương không cần lo lắng, nô tài đã tới phủ Quốc Công thông báo rồi, Nhị phu nhân đã biết nguyên nhân ngài ở vương phủ dùng bữa.”

Xu Xu đỏ mặt nói cảm ơn.

Gã sai vặt đặt chậu đồng trên án thư rồi lui ra, Trân Châu hầu hạ cô nương rửa tay rồi mang chậu đồng ra ngoài, vừa ra nàng ấy đã gặp Thục Vương đi tới.

Nàng ấy vội vàng tránh sang một bên.

Thục Vương tới thư phòng, Xu Xu lại cất quyển tạp ký lên giá sách.

Giá sách hơi cao, nàng còn phải kiễng chân, lúc lấy xuống thì dễ dàng, lúc trả về lại khó khăn, bỗng nhiên thấy một bàn tay thon dài cầm quyển tạp ký kia đi, còn dễ dàng đặt lên, phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Thục Vương, “Qua dùng bữa đi.”

Xu Xu quay đầu, Thục Vương đứng trước mặt nàng, nàng vội vàng nói ‘cảm ơn’.

“Đi thôi.” Thục Vương nói.

Xu Xu cùng Thục Vương qua phòng dùng bữa.

Lúc dùng bữa có Trân Châu và nô tài hầu hạ, hai người đều không nói gì, chỉ có Thục Vương nói thịt hươu ngon lắm, hương vị tươi mới.

Chờ đến lúc Xu Xu ăn no, lại là nô tài bưng nước lên hầu hạ nàng rửa tay.

Rửa tay xong, Thục Vương nói: “Đi thôi, bổn vương tiễn ngươi hồi phủ.”

Xu Xu nói ‘vâng’.

Kết quả cuối cùng, Xu Xu đến vương phủ tạ ơn lại thành ân nhân của trưởng bối mà Thục Vương nói tới, rồi được giữ lại dùng bữa tối, cuối cùng Thục Vương còn tự mình đưa nàng về phủ Định Quốc Công.

May mắn hôm nay nàng đến Vương phủ tạ ơn chỉ có mẫu thân và sư phụ biết, ngày thường nàng sẽ dùng cơm chiều ở chỗ sư phụ, những người khác ở phủ Quốc Công cũng không biết hôm nay nàng ra ngoài làm gì.

Trở lại phủ Quốc Công, Xu Xu mới thở nhẹ một hơi.

Lúc này cảm thấy có chút không đúng lắm, sau khi rửa mặt chải đầu thay trù y mềm mại nàng ngồi trong phòng ngẩn người.

Thôi thị từ lúc biết tin từ Vương phủ, biết rằng hôm nay Xu Xu ở lại Vương phủ dùng bữa tối, bà cũng có suy nghĩ đợi Xu Xu hồi phủ rửa mặt chải đầu xong thì bà sẽ qua tìm nữ nhi hỏi chuyện