Bởi vì phụ mẫu đều thân thiết với Thẩm quốc công, bởi vậy Thẩm quốc công gần như là nhìn La Dao lớn lên, còn bởi vì Minh Tú lại là bé gái, càng yếu đuối hơn, nên thường ngày nàng luôn tỉ mỉ chăm sóc muội muội.
Minh Tú cũng thân cận với vị biểu tỷ đoan chính nghiêm túc như đàn ông này, nàng lấy tay của La Dao đặt vào lòng nàng, lấy áo choàng che chắn lại, lúc này mới cười hì hì nhìn quanh phòng, thấy căn phòng tràn đầy tình nồng ý hậu liền nhíu mày.
Lúc này trong căn phòng rộng lớn, có lò sưởi ấm áp, một người đàn ông trung niên cao lớn tuấn lãng, toàn thân toát lên vài phần khí chất dũng mãnh nghiêm túc, sắc mặt lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt đang có hai ma ma cười nịnh nọt nói gì đó, mà bên cạnh đó lại có ba thiếu nữ nũng nịu thanh tú, dung mạo xinh đẹp đa tình, ánh mắt như có ý xuân, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông trung niên ấy bằng ánh mắt ngượng ngùng, tầm mắt rơi vào người đàn ông anh tuấn, ánh mắt dường như là nai con bị kinh sợ liền thu lại, hồn nhiên xinh đẹp, lại có thêm đa tình và thân cận.
Minh Tú nhìn thoáng qua liền nở nụ cười.
Vị nhị cô mẫu của nàng cũng biết quá rõ rồi, lần trước đưa đến một con ngựa gầy từ Dương Châu, bởi vì quá mức phong trần mà chưa đi được một bước đã bị đánh chết tại chỗ, lần này lại là dáng vẻ thuần khiết đáng yêu sao?
Bà ấy cũng thật liều mạng, chướng mắt gia đình an bình của nàng sao?
Trong lòng đã nhớ rõ một nước cờ của vị cô cô này, nhưng trên mặt Minh Tú lại không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhanh chóng bước tới chỗ người đàn ông trung niên kia cười nói, "Con xin thỉnh an phụ thân."
"Trời lạnh, con đến đây làm gì?" Người đàn ông đó đúng là Thẩm quốc công, lúc này mới ngẩng đầu, lại vờ như không thấy ba cô gái kia, khi ánh mắt nhìn đến Minh Tú thì dường như toàn bộ sát khí đều hoà hoãn lại, bảo Minh Tú ngồi, còn gọi người mang ấm lô đến cho nàng ôm, sau đó dịu dàng nói, "Bên ngoài có phụ thân rồi, con cứ nghỉ ngơi đi." Ngừng một chút, ánh mắt lạnh lùng của ông lại liếc sang hai ma ma kia, thấy hai người đó co rúm lại, tựa như là sợ mình mới thấp giọng nói với Minh Tú, "Không cần gọi mẫu thân con để nàng ấy phiền lòng."
Ông tâm tâm niệm niệm sợ Cung Thuận công chúa nghe chuyện An Cố hầu phu nhân đưa nha hoàn đến xong trong lòng không vui, do thế mà cả người đều căng thẳng.
"Con biết rồi." Thấy ánh mắt tha thiết của Thẩm quốc công, Minh Tú vội vàng cười đáp ứng.
"Ngài Quốc công..." Mama sắc mặt cứng đờ hô một tiếng, trong lòng âm thầm nói một câu xui xẻo rồi.
Trước khi xuất môn Hầu phu nhân đã dặn đi dặn lại với bà, nhất định phải khiến cho Ngài Quốc công thu ba mỹ nhân đã được lựa chọn kỹ càng đến ngay cả người chết cũng phải xiêu lòng này, hạ uy phong của Cung Thuận công chúa một phen, nói cả buổi trời, nhưng không phải Ngài quốc công còn giống người chết hơn cả người chết ư?
Thẩm quốc công quyền cao chức trọng, thấy mỹ nhân mới lạ hoa nhường nguyệt thẹn một lòng đều hướng về ông nhưng chẳng hề nghe tim đập loạn nhịp, cũng không nghe thấy câu khen mỹ nhân.
Đại khái là sắc mặt của vị ma ma này quá vặn vẹo tuyệt vọng, Minh Tú chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Thẩm quốc công tự nhiên khi thấy ánh mắt trêu tức của khuê nữ, lại nghĩ đến ba nha hoàn là cho mình, sắc mặt của Thẩm quốc công dần đen lại, quay đầu liếc ma ma đó.
Ông vốn chinh chiến nhiều năm ở bên ngoài, toàn thân đều toát lên khí chất sát phạt, khi lên tiếng gọi hai ma ma, hai bà ấy cũng nhịn không được run lẩy bẩy, hồi lâu sau không biết Thẩm quốc công nghĩ đến điều gì mà trên mặt lại toát ra vẻ không kiên nhẫn, nhìn nhìn bàn tay thô ráp của mình rồi mới nhàn nhạt hỏi thăm, "Ba người này là do phu nhân các ngươi cố ý chọn sao?"
"Trong kinh có phiên biến, đây là những người tốt nhất, phu nhân..." Thấy có chút hi vọng nhỏ nhoi, một mama nói gấp.
"Tốt nhất sao?" Thẩm quốc công cắt ngang lời nói của ma ma đó, khoé miệng hơi nhếch lên toát vẻ mỉa mai nhàn nhạt, chậm rãi vuốt vỏ kiếm bên hông lạnh nhạt hỏi thăm, "Đã là chủ mẫu của Hầu phủ rồi, còn dám bổ sung thêm cho nhà mẹ đẻ ư? Phu nhân các bà học tam tòng tứ đức đều là uổng phí rồi hả?! An Cố hầu cưới một người ăn cây táo rào cây sung(1), thật đúng là gia môn bất hạnh, là Quốc công phủ không dạy dỗ tốt bà ta." Ông ta ngừng lại một chút, uống một hớp trà do Minh Tú mắt sáng rỡ cả lên rót đưa đến, lộ ra vẻ thoả mãn vui vẻ trên mặt, sau đó không thèm đếm xỉa đến vị mama đã hoàn toàn ngây dại ra.
(1) ăn cây táo rào cây sung: Câu này có ý chê người không biết suy xét, chịu ơn người này lại đi trả ơn người kia, ăn nơi này lại đi làm tốt nơi khác. ( nguồn: xuanha.net )