Chương 4

Nhóc con ngẩng gương mặt tinh xảo thanh tú mang vẻ không muốn xa rời, hiển nhiên là rất thân thiết với tỷ tỷ của mình, Thẩm Minh Tú trong lòng đang rối bời nhất thời mềm mại lại, nhéo nhéo gò má của đệ đệ nhà mình, lúc này mới dịu dàng bảo, "Bên ngoài có khách đến, tỷ đi xem một chút, đợi trở về phủ Quốc công, sắp xếp ổn thoả rồi mỗi ngày tỷ tỷ đều sẽ ở cùng đệ."

"Nhưng không phải mẫu thân nói phải về phủ công chúa sao?" Thẩm Minh Gia tuổi vẫn còn nhỏ , tò mò hỏi.

Hắn là nhi tử thứ hai của Thẩm quốc công, bởi vì nhỏ tuổi nhất nên được Thẩm quốc công và Cung Thuận công chúa cực kỳ yêu thương, cẩm y ngọc thực(1) đơn thuần cao quý mà lớn lên, cũng không có tính tình hoàn khố(2), đọc sách luyện chữ đều không cần có người phải nhắc nhở.

(1) cẩm y ngọc thực ý chỉ cuộc sống giàu sang

(2) hoàn khố ý chỉ những công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi.

Cũng nhờ hậu viện của Thẩm quốc công an bình, không có gì bẩn thỉu, đều là huynh đệ tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra nên Thẩm Minh Gia cũng không có tâm cơ gì.

"Mẫu thân nói với đệ muốn ở phủ công chúa sao?" Điều này Thẩm Minh Tú cũng không biết, thấy đệ đệ nghiêm túc gật đầu, không nhịn được mấp máy khoé miệng, sau đó giữ vai đệ đệ nghiêm túc nói, "Mẫu thân còn nói gì nữa?"

Nếu Cung Thuận công chúa ở phủ công chúa, lẽ nào Thẩm quốc công cũng theo đuôi ở phủ công chúa sao? Ngài Quốc công không ở phủ quốc công việc này không phải muốn người trong kinh thành cười nhạo phụ thân sao? Nhưng mà nếu như phụ thân ở phủ quốc công, thì phải tách ra với mẫu thân, với tính tình của mẫu thân, ngày hôm sau chỉ sợ là...

"Phủ công chúa im ắng, bao nhiêu năm qua không có người ở, ai thích chứ?" Thẩm Minh Tú thấy đệ đệ còn nhỏ, lại không biết mẫu thân lạnh nhạt với phụ thân, trong lòng thở dài, nhưng vẫn không muốn nói toạc ra để phá huỷ hình ảnh gia đình hạnh phúc trong tâm trí của đệ đệ, nghĩ nghĩ một hồi, thay cho Thẩm Minh Gia y phục thường ngày, thấy hắn ôm cánh tay mình vui vẻ híp mắt, nàng cũng không nhịn cười được, xoa đầu hắn dịu dàng nói, "Những điều này đệ không cần nói trước mặt mẫu thân, một chút nữa đi hỏi phụ thân đi, chúng ta là người một nhà, dù sao cũng phải ở chung với nhau, đúng không?"

"Vâng ạ." Mắt Thẩm Minh Tú sáng trưng gật đầu.

"Đi đọc sách đi, lát nữa đại ca còn muốn dạy đệ cưỡi ngựa nữa đấy." Thẩm Minh Tú vỗ đầu hắn cười cười nói.

"Đại ca đã nói sẽ tìm cho đệ con thiên lý mã tốt nhất, không con nào bằng." Thẩm Minh Gia cực kỳ thân thiết với huynh trưởng của mình, hắn cười nói.

"Đại ca đã đồng ý với đệ thì đương nhiên sẽ có rồi." Thẩm Minh Tú cười khuyên đệ đệ đi đọc sách, xoay người bước khỏi phòng hướng về phía tiền viện.

Điều kiện của trạm dịch không được tốt lắm, lại thêm trời có tuyết rơi, tưởng chừng như là khắp nơi đều có gió, gió và tuyết cuốn lấy nhau thổi vào mặt, vừa lạnh lại vừa đau.

Bởi vì ra ngoài vội vàng nên Thẩm Minh Tú không khoác áo choàng, chỉ gọi bọn nha đầu che chắn để đi đường, đến tiền viện chưa bước chân vào cửa đã thấy chật ních xe ngựa huyên náo, không biết bao nhiêu nha đầu ma ma đang bận rộn, hiển nhiên là đến đây thỉnh an rồi.

Bên cạnh còn có một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi vóc dáng cao gầy tóc vấn lên khoanh tay lạnh nhạt đứng nhìn. Thiếu nữ này dung mạo vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, nàng hơi nghiêng người lộ ra vết sẹo thật dài như ẩn như hiện trên cổ, vốn là dung mạo xinh đẹp mà lại do vết sẹo kia mà trở nên lạnh lùng như băng còn ẩn ẩn có sát khí, làm cho mọi người không dám thân cận; ma ma và nha hoàn gần đó thấy nàng cũng không nhịn được mà đi đường vòng.

"Biểu tỷ!" Minh Tú thấy thiếu nữ đó, liền vội vàng hô một tiếng.

Thiếu nữ ấy quay đầu, ánh mắt vừa thấy Minh Tú liền trở nên nhu hoà hơn, thấy nàng ăn mặc phong phanh đi giữa trời giá rét, gương mặt trắng bệch vì rét, nhíu mày bước đến.

"Muội cẩn thận trúng gió kẻo bệnh bây giờ." Nàng cởϊ áσ choàng da cáo của mình ra khoác lên người Minh Tú, thấy nàng ngẩng đầu cười với mình, trên mặt cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cúi đầu chỉnh áo lại cho muội muội, đến khi không còn một tý gió nào xuyên qua được mới vươn tay cẩn thận che chở dẫn Minh Tú đến căn phòng ở phía trước, đỡ nàng cùng nhau bước vào.

Minh Tú vốn hơi lạnh, nhưng áo choàng lại cực kỳ ấm áp, biểu tỷ lại đứng ở đầu ngọn gió che chở cho mình, chẳng mấy chốc đã bước vào phòng, toàn thân cực kỳ ấm áp, không nhịn được khoác áo choàng chui vào trong lòng biểu tỷ.

Nàng ấy vui vẻ hẳn ra, xoa đầu nàng.

Mẫu thân của biểu tỷ là thứ muội của Thẩm quốc công, bởi vì nàng ấy nhu thuận không tranh không đấu, nên cũng dễ dàng gả cho một võ tướng dưới trướng của Thẩm quốc công làm thê, mặc dù mấy năm nay chỉ có một khuê nữ, nhưng phu quân lại không nạp thϊếp sinh con, chỉ nói với thê tử và con gái rượu một câu, "Quốc công đã có thể phu thê tình thâm, thì hậu viện ai dám có thêm người?" Bởi vì chỉ có một nữ nhi nên những lúc ở bên ngoài thường dạy bảo nữ nhi đấu tranh kiên cường, không khác nhiều so với đàn ông, ngay cả tên gọi cũng không mềm mại đáng yêu như nữ tử, đặt tên nàng là La Dao.