Chương 6

"Muội muội bất tài, bản công thật ưu sầu, thật xin lỗi An Cố hầu. Nếu đã như vậy thì ba người này sẽ đưa qua cho An Cố hầu, thay phu nhân tốt lành của các bà chăm sóc ông ta."

Lời này vừa nói ra liền doạ ma ma sợ ngây người.

Quốc.... Quốc công gia?!" Khác với Thẩm quốc công đoan phương(1) cứng nhắc, An Cố hầu lại là một người phong lưu phóng khoáng, không nói đến hồng nhan tri kỉ gì đó, chỉ cần ở bên ngoài nhìn trúng ca kỹ hoa khôi thì mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào. Do việc này mà An Cố hầu phu nhân khóc lóc ầm ĩ không ít, nhưng mà như thế thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là phu thê xa cách tương kính như băng. .

(1) đoan phương: đoan chính, đứng đắn

Đến nay An Cố hầu phong lưu khoái hoạt với các mỹ nhân, An Cố hầu phu nhân trông coi hậu viện quản gia, nếu rãnh rỗi thì gây sự đấu một trận với tiểu thϊếp thứ tử thứ nữ, huyên náo đến mức để người trong kinh thành cũng chế giễu. Hôm nay Thẩm quốc công tự tay tặng lại cho muội tế(2) một "bồi lễ", ắt hẳn là Hầu gia cũng muốn "vui lòng nhận lấy" rồi.

(2) muội tế: em rể

"Quản tâm chăm sóc phu quân của mình mới là việc một người thê tử nên làm.Sau này, nếu có lần nữa, ngươi nói với muội ấy lời ta nói khi nãy, muội ấy sẽ tự hiểu thôi." Thẩm quốc công lạnh lùng nói.

Quốc công gia sẳng giọng, sắc mặt không thay đổi đối với muội muội ruột thịt, ma ma lúng ta lúng túng trong chốc lát, cuối cùng cũng không dám nói lại, chỉ riêng lần này dùng sức trừng mắt ba yêu tinh kia.

Bởi vì các nàng cảm thấy săn sóc dịu dàng cho An Cố hầu phong lưu cũng là chuyện tốt cho chủ tử, ba thiếu nữ xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng, khiến cho ma ma của An Cố hầu phu nhân thấp thỏm không yên.

Hầu gia đã sớm không còn hứng thú đến phòng của Hầu phu nhân nữa, mà tiểu yêu tinh còn trẻ, dung mạo xinh đẹp như vậy....

"Cút ra ngoài!" Thẩm quốc công chỉ những ma ma nha hoàn này, ánh mắt lạnh như băng nói.

Bởi vì sắc mặt nghiêm túc lạnh như băng của hắn, lại có tin dữ cho An Cố hầu phu nhân, hai ma ma ấy không dám nói gì nữa, sắc mặt cứng nhắc dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài. Thấy bọn họ đã đi, một mama có thể diện đứng yên lặng chờ đợi nãy giờ tiến lên hành lễ với Thẩm quốc công, ngoảnh lại liếc mỉa mai với ma ma đã lui ra ngoài, nịnh nọt cười cười thỉnh an Minh Tú và La Dao, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi lúc này mới dùng hai tay cung kính đưa cho Thẩm quốc công đang lạnh lùng ngồi đấy một tờ danh sách, "Vương phi biết Quốc công gia hồi kinh, cực kỳ vui mừng, lại biết Quốc công gia và công chúa đi đường mệt nhọc, nên không tiện đến thăm, chỉ lệnh cho nô tỳ đến đưa vài món bổ dưỡng như tổ yến vây cá, v...v... Để cho công chúa và quận chúa bồi bổ sức khoẻ."

"Cô cô có lòng." Thấy Thẩm quốc công toát ra vẻ mặt hài lòng, Minh Tú xưa này cũng rất thân cận với đại cô cô Bình vương phi, cho nha hoàn nhận lấy rồi lại hỏi về sinh hoạt thường ngày của Bình vương phi.

"Vô cùng tốt, hôm nay Thế tử đang lịch luyện với Thái tử, Vương phi không còn lo lắng nữa." Ma ma ấy vội vàng cười nói, "Chỉ là cực kỳ nhớ Quận chúa, nên vội vàng hối thúc công chúa tranh thủ thời gian trở về."

Bởi vì Bình vương phi chỉ có một nhi tử là Bình vương thế tử, dưới gối cũng không có nữ nhi, nên đặc biệt yêu thương cháu gái Thẩm Minh Tú, cho dù ở Quan Ngoại thì mỗi tháng cũng có thư từ qua qua lại lại, khi Minh Tú nghe thấy lời này ánh mắt liền dịu dàng hơn.

"Vừa hồi kinh, ta sẽ đi dập đầu thỉnh an cô cô."

Lúc nàng rời kinh chưa được ba, bốn tuổi nữa, như vậy mà Bình vương phi vẫn xem nàng như con ruột, thật lòng thật dạ sủng ái cưng chiều nàng. Hơn nữa, bởi vì năm đó Cung Thuận công chúa sau khi sinh nàng xong có chút uất ức, trước khi nàng ba tuổi đa số đều sống ở Bình vương phủ, nhớ đến khoảng thời gian khi ấy Minh Tú sinh ra vài phần hoài niệm, nàng nhìn tờ danh sách có huyết yến, v..v.. Biết rõ đây là tâm ý của Bình vương phi, nàng không nhịn được liền nở nụ cười.

Nụ cười của nàng như nghìn hoa nở rộ, chiếu sáng cả căn phòng.

Ma ma thấy nụ cười này, trong lòng cũng khẽ rung động, nghĩ đến ý nghĩ quyến luyến của Bình vương phi, bà vội vàng tiếp tục nói, "Thế tử cũng đến, nhưng nói muốn mua cho quận chúa kẹo hồ lô(3) sẽ đến sau."

"Khó được lúc biểu ca nhớ rõ lời nói đùa của ta." Dạo trước lúc gửi thư qua lại nàng cũng hơi tuỳ hứng, nói là nhớ kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt trong kinh thành, Bình vương thế tử liền nghĩ đến mua cho nàng, Minh Tú cảm thấy mình hơi trẻ con, đỏ mặt nói.

"Có thể làm quận chúa hài lòng thì Thế tử gia của chúng ta có thể vui mừng rồi." Ma ma vội vàng nói lấy lòng.