Chương 21: Tôi Nghĩ Anh Nên Đến Bệnh Viện Đi

“Thư Khuynh, sáng mai cô lập tức trở lại công ty.”

“Vì sao?” Cô hỏi theo bản năng.

“Nói qua điện thoại không tiện, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lúc nghe được lời này, đáy lòng Trang Thư Khuynh không yên, cô cảm thấy tổng biên tập đã nghe ngóng được tin gì đó, mà tin ấy lại liên quan đến cô.

Đầu bên kia, tổng biên tập hạ thấp giọng, che lại điện thoại lại, nói: “Scandal kia của Đàm Bế Ương, cô ta đã biết là do phòng làm việc của chúng ta làm, muốn bắt được cô, trước khi cô trở về nhất định phải nghĩ được biện pháp.”

Sắc mặt Trang Thư Khuynh lạnh lùng, “Được, tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, cô không cảm xúc nhìn đống tài liệu trên bàn.

Tổng biên tập tuy luôn ép buộc cô, nhưng cô biết tổng biên tập đặt kì vọng cao lên cô, cô cũng tin tưởng tổng biên tập sẽ không lừa mình.

Nếu không tại sao vừa rồi còn cố ý hạ thấp giọng để nói cho cô chuyện này?

Nói cách khác, phía trên có người gây áp lực cho cô, không muốn cô hoàn thành bản báo cáo về quá trình công tác ở đây, buộc cô phải quay trở lại.

Sắc mặt Trang Thư Khuynh càng lạnh lùng hơn, không bỏ qua bất cứ cơ hội tốt nào khiến cô xuất hiện trong tầm mắt của Đàm Bế Ương, xem ra người nọ có quan hệ rất tốt với cô ta.

Cô thu dọn đồ đạc xong liền tới phòng trực ban, không có ai ở đây, cô nhất thời không biết đi đâu tìm người, nếu cô tùy tiện xuất hiện ở ký túc xá lớn, chỉ sợ sẽ bị phê bình.



Nghĩ kĩ, cô trở lại tầng ký túc xá của mình, đứng ở trước cửa căn phòng cách vách mà gõ vài cái.

Cửa không đóng, Trang Thư Khuynh ở bên ngoài nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra.

“Mời vào.”

Cô chần chừ một chút, căng da đầu đi vào.

Người đàn ông không quay đầu lại, ngồi quay lưng về phía cô và đang cởi trần. Theo góc nhìn của cô, có vẻ anh đang giở trò đồϊ ҍạϊ .

Một ý nghĩ vụt qua, cô không kịp bắt lấy, nghe được anh nói: “Tìm tôi có chuyện gì?

Tầm mắt cô chậm rãi rời khỏi bóng lưng anh, “Lục thiếu, xin hỏi nếu tôi muốn rời khỏi đây thì phải làm sao?”

Cô rõ ràng nhìn thấy, lúc cô nói lời này, thân thể của người đàn ông bỗng cứng đờ, còn có một chút run rẩy.

Anh không quay đầu lại, sau một lúc dừng lại, anh nói: “Cô muốn rời đi?”

“Ừm, phòng làm việc xảy ra chút chuyện. Nếu có thể, buổi chiều nay tôi liền đi.”

Lục Cận Dương chậm rãi đứng lên, đi về phía cô, lúc cô nhìn thấy đồ vật ở trên bàn, cô mới biết suy nghĩ chợt lóe lên vừa rồi là cái gì.

Anh ấy đang tự thoa thuốc lên miệng vết thương ở bụng.



Cô nhớ rõ ràng từ lúc anh bị thương đến giờ cũng đã lâu lắm rồi, theo lẽ thường, vốn dĩ miệng vết thương phải liền rồi mới đúng.

Không gian yên lặng, anh đi tới trước mặt cô.

Trang Thư Khuynh không thấp, là người đàn ông này quá cao, Trang Thư Khuynh chỉ cao tới vai anh. Cho nên, lúc cô cúi đầu, tám khối cơ bụng hoàn mỹ kia chiếm trọng tầm mắt của cô. Hơi thở mát lạnh của người đàn ông phả ra, Trang Thư Khuynh theo bản năng nghiêng người.

“Tìm Lãnh Dịch Tinh, cậu ấy sẽ sắp xếp.”

“Tôi không tìm thấy anh ấy...” Nếu không còn lâu tôi mới tới tìm anh.

Lục Cận Dương nhìn đỉnh đầu của cô, khóe miệng cong lên, “Giúp tôi một chuyện, tôi đưa cô đi.”

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

Chỉ thấy tầm mắt của người đàn ông di chuyển tới miệng vết thương trên bụng anh, nhàn nhạt mở miệng, “Nếu lúc trước là cô cứu tôi, cô hẳn sẽ biết cách băng bó miệng vết thương?”

Nghe vậy, Trang Thư Khuynh không tin tưởng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Không phải anh vừa xử lý miệng vết thương rồi sao?”

“Xử lý đơn giản mà thôi.”

“…” Cô hít sâu một hơi, “Tôi cũng không phải là dân chuyên nghiệp, tôi nghĩ anh nên tới bệnh viện đi.”

“Không thích.” Anh xoay người trở lại, bả vai rộng lớn giống móc treo quần áo, nhìn qua rất có cảm giác an toàn.