Chương 22: Về Sau Cô Giúp Tôi Thay Thuốc

Cô chớp mắt, đi theo sau anh, dưới cái nhìn mơ hồ của anh, cô cầm băng gạc đã chuẩn bị sẵn trên bàn, quỳ xuống bắt đầu băng bó cho anh.

Động tác của cô nằm ngoài suy nghĩ của Lục Cận Dương, vốn dĩ anh chỉ tùy tiện nói ra, không ngờ cô thật sự sẽ giúp anh.

Anh chăm chú nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc băng bó cho mình, không biết suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, Trang Thư Khuynh đứng lên và nghiêm túc nói: "Vết thương của anh cứ tiếp tục như thế này sẽ gây nhiễm trùng. Tôi đề nghị anh đến bệnh viện để kiểm tra..."

Cô chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cắt ngang, "Đưa điện thoại cho tôi."

“Cái gì?” Anh nhảy chủ đề quá nhanh, Trang Thư Khuynh không phản ứng lại kịp.

"Điện thoại của cô, đưa cho tôi."

Trang Thư Khuynh cau mày, "Tại sao?"

Không giải thích, Lục Cận Dương cầm giấy bút trên bàn rồi viết ra số của anh, “Về sau cô giúp tôi thay thuốc, cứ gọi đến số này.” Cuối cùng, mặc kệ Trang Thư Khuynh có chấp nhận hay không, anh trực tiếp nhét vào tay cô.

"Anh đang nói cái gì vậy? Anh muốn tôi thay thuốc cho anh?" Trang Thư Khuynh đột nhiên cười toe toét, "Lục tiên sinh, hình như tôi không có nghĩa vụ phải làm việc này đúng không?"



Lục Cận Dương không thèm nhìn cô, "Giúp người phải giúp đến cùng."

Trang Thư Khuynh: "..."

"Thu dọn đồ đạc đi, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát."

Anh xoay người, cầm quần áo lên mặc vào, nhưng thấy người phụ nữ kia vẫn không nhúc nhích, anh không khỏi liếc xéo cô, "Còn chuyện gì không?"

Trang Thư Khuynh hít sâu vài hơi, đè nén suy nghĩ muốn cầm dao chém cho anh mấy phát xuống, cô nói: “Xin anh hãy cho tôi số điện thoại của đồng chí A Tinh, tôi muốn nói trước với anh ấy một tiếng.

“… Được.” Anh cầm lấy mảnh giấy trên tay cô, ghi thêm một số nữa vào rồi đưa lại cho cô.

Nhìn động tác của người đàn ông này, khóe miệng Trang Thư Khuynh giật giật, cuối cùng xoay người rời đi không nói gì.

Lãnh Dịch Tinh rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Trang Thư Khuynh, vì đó là điện thoại bàn trong ký túc xá của anh, không phải số di động của anh.

"Cô Trang, có chuyện gì vậy?"

"À, bên phòng làm việc của tôi xảy ra chút việc nên cuộc phỏng vấn không thể tiếp tục. Tôi... Lục thiếu nói tôi có thể rời đi cùng anh ấy, vì vậy...



Khi Lãnh Dịch Tinh nghe được câu cuối cùng, anh gần như đáp lại mà không cần suy nghĩ: "Không sao đâu, cô có thể đi cùng anh ấy, chuyện ở đây tôi sẽ lo liệu."

"... Được rồi, làm phiền anh."

Cúp điện thoại, Trang Thư Khuynh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không phát hiện được là không nào đúng, đành mặc kệ. Nhìn đồng hồ, còn có năm phút nữa, nàng giật mình, cất tờ giấy ghi số điện thoại trên tay vào túi xách, rồi bước ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, cô lưu luyến nhìn lại ký túc xá này một lần...

Trên đường trở về thành phố B, Trang Thư Khuynh coi Lục Cận Dương là tài xế của mình, cô vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, chỉ sợ anh lại nói ra điều gì đó gây sốc cho bản thân.

Cũng may Lục Cận Dương đang suy nghĩ gì đó, dọc đường đi không hề lên tiếng. Gần như ngay lúc xe chạy vào trung tâm thành phố, Trang Thư Khuynh mở mắt, bảo anh tùy tiện thả mình ở một trạm xe buýt nào đó.

Anh không nói gì, thả cô xuống trạm xe buýt gần nhất rồi rời đi.

Đứng ở trạm xe buýt, Trang Thư Khuynh hít sâu một hơi. Cô muốn đến phòng làm việc nhưng nhìn đống hành lý của mình và quyết định từ bỏ.

Khi trở lại căn hộ của mình, việc đầu tiên cô làm là đi tắm, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tần Hoài Tâm.

"Thư Khuynh, sao vậy?"