Đứng ngây ngốc trong chốc lát, cô trở về ký túc xá, gọi điện thoại cho Tần Hoài Tâm.
“Soái ca lù lù ở đó cậu không xem, lại có thời gian gọi điện thoại cho tớ sao?”
Trang Thư Khuynh trợn mắt, “Chờ tớ đến độ nhức mỏi xương cốt, thiếu đòn hả?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng giòn tan của Tần Hoài Tâm, “Thư khuynh, tớ đoán cậu sẽ trở về rất nhanh.”
Cô nhíu mày: “Có ý gì?”
“Đừng vội, cậu cứ từ từ hưởng thụ môi trường sống bên đó, tớ cúp máy trước.”
Cúp điện thoại, Trang Thư Khuynh ngẩn ngơ nhìn điện thoại di động. Tần Hoài Tâm là bạn thân của cô, hai người họ không giấu nhau bất kì điều gì, nhưng giữa họ vẫn có ngoại lệ, Tần Hoài Tâm không thể nhắc đến trước mặt cô.
Cô lặng lẽ nhìn màn hình di động, tân hồn sớm đã bay tới nơi nào rồi…
“Bụp bụp bụp...”
Một tràng tiếng gõ cửa đã kéo suy nghĩ của cô trở về, cô kinh ngạc phát hiện bản thân vừa bị thất thần.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, cô bước nhanh tới mở cửa, là Lãnh Dịch Tinh đứng ở ngoài.
“Cô Trang...” Cậu ta cười tủm tỉm nhìn cô, tầm mắt nhanh chóng quét một vòng quanh người cô, “Thấy cô chiều nay không đến phòng trực bạn nên tôi mang tới cho cô.”
Trang Thư Khuynh nhìn thấy cậu ta, thoáng chút xấu hổ, nhưng Lãnh Dịch Tinh không hề đề cập tới chuyện đó, cô cũng không mở miệng, giấu đi sự xấu hổ trong mắt, cô giương khóe miệng, nhận lấy đồ trong tay cậu ta, “Làm phiền anh rồi, tôi định lát nữa đi ăn cơm xong rồi đến lấy.”
“Không phiền, dù sao tôi cũng muốn đi tìm Lục thiếu.” Cậu ta bỗng dưng cười ra tiếng, “Cô Trang, Lục thiếu của chúng tôi chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, cho nên cậu ta không biết dịu dàng là thế nào, nếu anh ấy làm cô không hài lòng, phiền cô chỉ bảo anh ấy nhiều hơn.”
Những lời này cô đều hiểu, nhưng ghép lại cạnh nhau cô lại không hiểu gì.
Lãnh Dịch Tinh nhận ra cô nghe không hiểu, cậu ta cố tình không giải thích, cười đầy âm mưu: “Tôi muốn tới phòng Lục thiếu, cô có muốn đi cùng không?”
Trang Thư Khuynh: “...”
“Vậy tạm biệt.”
“Khoan đã...” Trang Thư Khuynh gọi cậu ta lại, “Có chuyện này, Thiếu tá của anh nói tôi cứu anh ấy là có ý gì?”
Con ngươi Lãnh Dịch Tinh hiện lên ý cười, “Anh ấy nói với cô?”
“Đúng vậy, anh ấy nhặt được thẻ công tác của tôi.”
“Đồng chí Thư Khuynh, cô thật sự quên mất khoảng thời gian trước cô ở trên núi làm gì sao?”
Vẻ mặt Trang Thư Khuynh mờ mịt, sau đó trong đầu xuất hiện vài từ ngữ mấu chốt: Núi, thẻ công tác, quân nhân...
Cô bỗng dưng trừng mắt: "Người quân nhân bị thương kia là anh ta!”
Nhìn bộ dáng khϊếp sợ không thôi của Trang Thư Khuynh, Lãnh Dịch Tinh cười nhẹ, “Đúng vậy. Không có việc gì nữa, tôi đi trước.”
Trang Thư Khuynh: “…”
***
Ngồi trên sô pha, Lục Cận Dương đang cúi đầu xem tài liệu, Lãnh Dịch Tinh từ nãy cứ thở dài suốt.
Rốt cuộc, Lục Cận Dương cũng rời mắt khỏi đống tài liệu, ngẩng đầu lên, “Bị khó thở à?”
Lãnh Dịch Tinh: “Đúng vậy, nghĩ đến mẹ cậu, tôi chỉ hận không thể nói chuyện đêm đó cho bà ấy biết ngay lập tức.”
Lục Cận Dương nhìn về phía anh, khóe miệng hiện lên ý cười, “Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói cho mẹ cậu.”
Lãnh Dịch Tinh đau ngực, “... Cậu thắng.”
“Hai ngày nữa tớ phải về nhà một chuyến.”
“Bọn họ muốn cậu mang đơn xin kết hôn về?”
“Ừ.” Trong giọng nói của Lục Cận Dương không có một chút vui mừng nào.
Lãnh Dịch Tinh im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, “Nếu không, cậu xuất ngũ trước đi.”
Lục Cận Dương bỗng nắm chặt cây bút trên tay, xuất ngũ?
“Nói chuyện này sau đi.”
***
Sáng sớm hôm sau, Trang Thư Khuynh không tham gia huấn luyện như đã nói với Tiểu Liêu ngày hôm qua.