Chương 18: Ai Da, Tôi Có Việc Phải Đi, Hai Ngươi Cứ Tiếp Tục

“Phải!”

Anh bỗng nhiên duỗi tay cởϊ áσ, “Nếu muốn làm chuyện này với cô, có phải chỉ cần cô tình tôi nguyện liền có thể không?”

Trang Thư Khuynh lại lần nữa gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần tôi nguyện ý, tôi liền không cần người khác chịu trách nhiệm.”

Nhưng tiền đề là, cô nguyện ý.

“Được.” Anh hiểu rõ, cởi bỏ cúc áo cuối cùng, để lộ cơ bụng tám múi hoàn mỹ, “Nếu là cô tình tôi nguyện, tôi làm thêm vài lần, hẳn là không có quan hệ?” Dứt lời, bàn tay to của anh duỗi ra, ôm Trang Thư Khuynh vào trong l*иg ngực.

Phong cách thay đổi quá nhanh, Trang Thư Khuynh ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại được.

Hơi thở tràn đây hormone nam tính của người đàn ông tràn ngập khoang mũi của cô, Trang Thư Khuynh không chút suy nghĩ "đi đường quyền" với anh, nhưng tay còn chưa kịp lại gần anh đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Anh nhíu mày, "Phụ nữ mà thích động thủ như vậy là không tốt.”

Trang Thư Khuynh: “…” Không tốt cái em gái nhà anh, nếu giờ cô còn chưa động thủ thì cô sẽ gặp chuyện.

“Buông tôi ra!”

“Không phải là nói cô tình tôi nguyện sao? Cô không nên phản kháng.”



Trang Thư Khuynh chỉ cảm thấy một vị tanh tưởi dâng lên từ trong họng, một ngụm máu sắp phun ra, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang đen mặt khống chế cô một cách dễ dàng kia, hung tợn nói: "Nếu anh còn không buông tay, tôi liền nói chuyện hôm nay anh làm cho toàn bộ lính của anh biết.”

“Tùy cô.” Dù sao người thiệt cũng không phải anh.

Lúc Trang Thư Khuynh còn đang tức giận, ngoài cửa vang lên âm thanh, hai người đồng thời nhìn lại…

“Ôi, tại sao lại không đóng cửa? Lục… Ai da, tôi có việc phải đi, hai ngươi cứ tiếp tục…”

"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Lãnh Dịch Tinh lấy tay che ngực, đôi mắt trừng lớn, bất chợt, cậu ta rùng mình, lấy điện thoại nhấn một dãy số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi đối phương mở miệng cậu ta đã bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cố Thần, cậu tuyệt đối sẽ không muốn biết tôi vừa nhìn thấy cái gì…”

m thanh càng ngày càng nhỏ, như vậy người ngoài cửa đã đi xa, Trang Thư Khuynh đỏ mặt, giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lục Cận Dương, mới phát hiện anh đang nhìn về hướng cửa.

Nhân lúc anh lơ là, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay của anh, cũng không thèm lấy máy anh, nhanh chóng mở cửa xông ra, chỉ sợ chậm chút nữa sẽ bị ăn sạch.

Nhìn thân hình mảnh khảnh chạy trối chết, cặp mắt lạnh lùng của Lục Cận Dương được thay thế bằng ý cười. Anh cầm thẻ công tác trên bàn lên, nghiêm túc quan sát khuôn mặt trong sáng, đáng yêu ở trên đó...

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, Lục Cận Dương nhìn thông báo trên màn hình, sự lạnh lẽo vừa tan đi trong mắt lại hiện, anh không nhanh không chậm nhấn nút nghe điện thoại.

“Ba...”



“…”

Đối phương không biết đã nói gì, ánh mắt anh liếc nhìn giấy xin kết hôn trên bàn, nhàn nhạt nói: “Sao còn không phê duyệt?”

Cúp điện thoại, con ngươi thâm thuý của anh toả ra sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Những vẫn có người không sợ chết nhằm vào anh, còn đưa người phụ nữ kia lên giường anh, cũng phải xem anh có nguyện ý hay không!

***

Trở lại phòng mình, Trang Thư Khuynh lập tức khóa cửa, kiểm tra đi kiểm tra lại rồi mới cầm quần áo đi vào toilet.

Tức chết cô rồi!

Đây nào phải Thiếu tá, rõ ràng là quân bỉ ổi!

Thay đổi một bộ thường phục, Trang Thư Khuynh trực tiếp đến phòng trực ban tìm A Tinh, nhưng vừa xuống tầng một cô liền dừng lại. Nếu cô không nghe nhầm, vừa rồi người bắt gặp hai bọn họ làm loại chuyện đó chính là A Tinh...

Lập tức, cô rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, bối rối đứng ở đại sảnh.

Tuy bọn họ chưa làm được gì... Phi, là cái gì cũng chưa làm, nhưng cảm giác này dường như đang bị bắt gian, quá xấu hổ.