Lãnh Nhiễm Tịch mang theo Tô Thiển đến trang viên Phượng Hoàng Thành , Tôn quản gia đã mang theo một vài người hầu đứng ở cửa trước đợi
“Tiểu thư, thiếu phu nhân.” Tôn quản gia dẫn đầu hành lễ.
“Đây là Tôn thúc. Ở Lãnh gia hơn bốn mươi năm.” Lãnh Nhiễm Tịch giới thiệu cho Tô Thiển .
Tôn quản gia trên mặt treo tươi cười, nhiệt tình nói: “Tiểu thư, lão phu nhân ở bên trong chờ hai người.”
Lãnh Nhiễm Tịch gật đầu, đã hiểu ngụ ý tôn quản gia.
“Ai nha, A Nhiễm, hai người đã tới.” Mở miệng nói chuyện chính là Lãnh Diệc Phong em của Lãnh Nhiễm Tịch.
“ Tới rồi sao?” Lãnh Tử Tịch là chị của Lãnh Nhiễm Tịch cũng tiếp lời.
Lúc này, ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tịch bên cạnh tiểu nữ hài bỗng nhiên đứng dậy, hướng tới Tô Thiển đi đến.
“Cô chính là vợ của tiểu cô cô tức sao?” Ngưng Ngưng ngửa đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển nhìn Ngưng Ngưng rồi lại quay sang nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, nàng không biết ở đây còn có một tiểu bằng hữu dễ thương như vậy! Nghĩ một hồi, nàng cong người xuống, duỗi tay sờ đầu Đông Lạnh nhỏ giọng hỏi, “Ân, con tên là gì ?”
“Con tên Đông Lạnh, năm nay 4 tuổi. Mọi người thường gọi là Ngưng Ngưng, con phải gọi cô là gì đây?” Ngửa đầu xem Tô Thiển cười một cái.
“Ân…?” Tô Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch.
“Ngưng Ngưng, gọi chị ấy là tiểu cô cô được không?.” Lãnh Diệc Phong nhìn Ngưng Ngưng cười nói.
Nghe được thanh âm Ngưng Ngưng ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệc Phong, nhíu mày mở miệng nói: “Gọi hai người là tiểu cô cô, đến lúc đó ai sẽ trả lời?”
“A?” Trên mặt tươi cười đột nhiên im bặt, Lãnh Diệc Phong gãi đầu, một lúc lâu, giơ tay chỉ chỉ Lãnh Nhiễm Tịch, “Con hỏi chị ấy đi.”
Ngưng Ngưng đôi mắt lập tức sáng lên, xoay người nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch.
Lãnh Nhiễm Tịch cười, sờ sờ nàng đầu, sủng nịch mà nói: “Con kêu cô là tiểu cô, còn cô ấy là tiểu cô cô.”
“Ân!” Ngưng Ngưng gật đầu nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, một đôi mắt đen càng thêm hâm mộ.
Ngưng Ngưng xoay người chạy chạy vào trong phòng, Tô Thiển đứng dậy khó hiểu nhìn tiểu bằng hữu chạy xa , lại nhìn Lãnh Nhiễm Tịch.
Đang cảm thấy khó hiểu, Ngưng Ngưng trong tay ôm tiểu miêu chạy tới, đôi mắt sáng rực, giơ tay lên: “Tiểu cô cô, ngày hôm qua Ngưng Ngưng không có cơ hội mang quà cho cô, đây là quà tân hôn của cô.”
Nghe Ngưng Ngưng nói, nàng cúi đầu xuống, biểu tình có vẻ có chút mê mang.
Ngưng Ngưng suy nghĩ một lát, rồi mở miệng hỏi: “Tiểu cô cô, không thích sao?”
Tô Thiển duỗi tay sờ đầu nàng, nhận lấy tiểu miêu, rồi nói: “Không có, tiểu cô cô rất thích. Cảm ơn Ngưng Ngưng.”
Nghe thấy Tô Thiển thích, Ngưng Ngưng cao hứng hỏi lại: “Thật vậy chăng?”
“Thật sự.” Tô Thiển mỉm cười nói.
“Vậy...... về sau con có thể đi nhà tiểu cô cô chơi sao?”
“Có thể!” Nghe được Ngưng Ngưng nói, Tô Thiển trên mặt ý cười càng tăng lên vài phần, duỗi tay sờ chiếc mũi nhỏ nói: “Về sau có thể đến chơi thường xuyên.”
“Ân! Thật tốt.” Ngưng Ngưng cao hứng mà bổ nhào vào trong lòng ngực của Lãnh Tử Tịch.
“Ngưng Ngưng con thật không công bằng chút nào, chú tuần nào cũng đến chơi với con mà chưa bao giờ nhận” Lãnh Diệc Phong mở miệng trêu đùa.
“Chú đã cưới vợ đâu mà đòi có?” Đông lạnh vẻ mặt cao ngạo ghé vào trong lòng ngực của Lãnh Tử Tịch, trộm nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch.
Lãnh Nhiễm Tịch nhướng mày, thanh sắc bất động mà dời đề tài, mang theo Tô Thiển đi lên phía trước: “Đây là đại ca Lãnh Mộc Phong, Ngưng Ngưng là con gái của anh cả.”
“Anh cả.”
Lãnh Mộc Phong gật gật đầu.
“Đây là chị hai Lãnh Tử Tịch.”
“Chị hai.”
“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.” Lãnh Tử Tịch đối với Tô cười ôn hòa.
“Chị dâu không tới?” Lãnh Nhiễm Tịch nhìn không thấy Tiêu Ngôn Cảnh.
“Cô ấy đi nước Pháp tham gia liên hoan phim, nên chưa trở về được”
Lãnh Nhiễm Tịch nghĩ, hình như ngày hôm qua cũng không nhìn thấy nàng.
“Đây là em trai tôi Lãnh Diệc Phong.”
“Em rể.” Tô Thiển nhất nhất chào hỏi qua.
“Em so A Nhiễm nhỏ hơn ba tuổi, kêu Diệc Phong là được.”
“Bà nội đâu?” Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Diệc Phong đồng thời nói.
“Ở bên trong, mau đi đi.” Lãnh Mộc Phong mặt vô biểu tình mà nói.
“Ân, chúng ta đây đi vào trước.”
Lãnh Nhiễm Tịch mang theo Tô Thiển hướng về trang viên, Tô Thiển nhìn cô muốn nói lại thôi, Lãnh Nhiễm Tịch nhìn không ngươi hanh lang, đứng yên nghiêng người nhìn nàng: “Em muốn hỏi tôi về việc của chị dâu sao?”
Tô Thiển gật gật đầu: “Có thể nói cho tôi biết một chút về Lãnh gia không?”
Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt có chút phiên muộn, “Bà nội có ba người con, bác cả đã hi sinh từ lúc tôi còn rất nhỏ. Anh cả và chị dâu là quân nhân, chị dâu sinh xong Ngưng Ngưng sau hai năm trong một lần làm nhiệm vụ mà hi sinh. Bác hai cùng chị hai làm về chính trị, chủ yếu ở tại thành phố B, vợ của chị ấy giống em cũng là người trong giới giải trí , Tiêu Ngôn Cảnh chắc em cũng biết.”
“Tiêu Ngôn Cảnh? Người vừa mới nhận giải ở Liên hoan phim Cannes, đệ nhất nhân vật Tiêu Ngôn Cảnh?”
Tiêu Ngôn Cảnh là đương kim ảnh hậu diễn nhân vật Phong Vân, được đích thân đạo diễn Trương Hàn lựa chọn, một đêm thành danh, hai lần nhận giải ảnh hậu, rồi còn vô số giải thưởng lớn nhỏ khác, tiền đồ lộng lẫy.
“Ân, làm sao vậy?” Lãnh Nhiễm Tịch nghi hoặc mà nhìn nàng.
“Nhưng... Chị ấy chưa bao giờ thông báo là đã kết hôn?”
“Lúc học đại hai người đó đã bên nhau, về sau luật hôn nhân đồng tính được thông qua, thì liền dẫn nhau đi đăng kí kết hôn. Bởi vì chị hai làm về chính trị, đối với việc kết hôn đồng tính vẫn là còn một ít ảnh hưởng, cho nên vẫn chưa công khai.”
Nghe xong lời này, Tô Thiển lặng im thật lâu sau.
“Đi thôi, bà nội còn đang chờ.”
Hai người đến gần đại sảnh, liền thấy được một đống người ở trong phòng khách ngồi nói giỡn, không khí thực sung sướиɠ.
“Ai u, A Nhiễm đã tới.”
Tô Thiển khóe miệng không khỏi run rẩy, muốn cười rồi lại nghẹn cười biểu tình.
“Bà nội .” bất đắc dĩ Lãnh Nhiễm Tịch mà nhìn bà của mình.
“Ai u, đây là Thiển Thiển. Ngày hôm qua không thấy rõ, hôm nay vừa thấy quả nhiên lớn lên quá xinh đẹp, cùng A Nhiễm đứng chung một chỗ thật sự đẹp !” Lão thái thái bắt lấy Tô Thiển tay.
“Mẹ, người như vậy sẽ dọa con bé.” Mộ Vân ở một bên cười nói.
“Bà nội dọa đến con sao?”
Tô Thiển giọng điệu thành khẩn, “Không có, bà nội.”
“Ai! Nói bà nội thật dễ nghe, đúng là cháu dâu ngoan!” Lão thái thái cười đầy mặt nếp gấp, từ trên tay tháo xuống một cái vòng ngọc tử, liền mang vào trong tay Tô Thiển.
“Mẹ, đây chính là.......” Mộ Vân hốt hoảng hỏi.
“Bà nội , cái này ta không thể muốn.”
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, bà nội nói có thể được là có thể được, đây là cho ta cháu dâu, mấy người đừng có làm loạn. Thiển Thiển , bà nội biết ngươi ủy khuất, A Nhiễm có thể cưới được con là phước của nó. Đây là của hồi môn của bà nội, mấy đứa nó kết hôn ta còn chưa tặng nên bọn họ hâm mộ. Không cần để ý đến bọn họ. Con không nhận bà nội liền sinh khí. .” Lão thái thái đem vòng tay mang đến tay nàng, cười chụp tay nàng.
Tô Thiển không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Lãnh thị là gia tộc lớn, mà bà nội lại giống như tiểu hài tử nói chuyện thú vị, còn trêu ghẹo cháu gái của mình.
Tô Thiển nhìn mắt Lãnh Nhiễm Tịch, gật gật đầu, “Hảo, cảm ơn Bà nội.” “Đúng rồi, giấy kết hôn đâu mang ra cho ta xem!”
Tô Thiển lấy ra hai tờ giấy kết hôn đưa qua.
Lão thái thái mở ra vừa thấy, không vui, xụ mặt quát Lãnh Nhiễm Tịch: “Đây mà là kết hôn sao? Con nhìn xem, cái gương mặt này là sao, con có phải hay không muốn bà tức chết.”
Tô Thiển xấu hổ cắn cắn môi, nàng nhìn Lãnh Nhiễm Tịch không có lên tiếng, vừa định nói chuyện, một âm thanh vang lên, “Bà nội, ta sai rồi. Lần sau chú ý.”
“Lần sau, con còn tưởng có lần sau!” Lão thái thái giọng lập tức nhắc lên.
Tô Thiển tâm nhảy dựng, nghĩ thầm, đương nhiên là có, cô ấy hôm qua đã nói là chỉ kết hôn trong 5 năm thôi, hết 5 năm liền ly hôn.
“Bà nội, con nói về sau con sẽ cười nhiều.” Lãnh Nhiễm Tịch thanh sắc bất động mà nhìn nàng.
“Hừ, ngày nào cũng trưng cái bản mặt không cảm xúc đó ra, không biết là giống ai.” Lão thái thái không hài lòng nói, lại đem giấy hôn thú trả lại cho Tô Thiển, cũng dặn dò nàng bảo quản cho tốt.
Chính là tưởng tượng đến cha mẹ của Lãnh Nhiễm Tịch đều là người hoạt bát, không biết vì lý do gì mà sinh ra cái hũ nút.
“Hảo mẹ, Tô Thiển lần đầu tiên tới nhà, mẹ lại giáo huấn Tiểu Nhiễm như vậy, Tô Thiển sẽ không vui.”
“Đúng đúng, mẹ, đừng nóng giận.” Lãnh Trác ngay sau đó nói.
Lão thái thái lôi kéo Tô Thiển nói chuyện một hồi lâu, cho đến khi quản gia nói cho có thể ăn cơm, mới có thể ngừng,
Tô Thiển ngồi kế bên Lãnh Nhiễm Tịch.
Lão thái thái ngồi ở chủ vị, Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển cùng cha mẹ ngồi ở một bên, Lãnh Tử Tịch cùng Lãnh Mộc Phong, Ngưng Ngưng ngồi ở cùng nhau, chờ Lãnh Diệc Phong tới thì chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Lãnh Nhiễm Tịch.
Lãnh Diệc Phong quay sang hỏi: “Chiều chị về công ty sao?”
Lãnh Nhiễm Tịch gật đầu, “Ân!”
“Em cũng muốn đi, ở nhà quá chán.”
“Tiểu nhiễm, hai đứa tính khi nào đi hưởng tuần trăng mật?” Lãnh Trác bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
Đang ở ăn cơm, Tô Thiển ngừng tay nhìn về Lãnh Nhiễm Tịch.
“Nghe Hawali bên kia rất thích hợp, hai đứa muốn đi tới đó không?” Bác hai nói tiếp.
Tô Thiển khẽ nhíu mày.
Lãnh Nhiễm Tịch nghiêng mắt nhìn nàng một cái, mở miệng nói: “Chúng con cũng chưa có suy tính gì, bởi vì gần đây có cái hạng mục rất gấp, còn nhiều chuyện cần tự mình đi làm, cho nên tạm thời không có thời gian.”
“Công ty giao cho người khác là được, nghe lời ba mẹ con nên hưởng tuần trăng mật.” Lão thái thái nói.
Lãnh Trác cùng Mộ Vân cảm giác có điểm chịu liên lụy, liền không hề lên tiếng.
“Bà nội, hạng mục này vừa mới khởi động, thật sự không rời đi, chờ xong hạng mục này, chúng con sẽ đi.”
“Không được, lập tức cấp công ty bên kia người gọi điện thoại, các ngươi ngoan ngoãn cho ta hưởng tuần trăng mật đi!” Lão thái thái một bộ không đến thương lượng bộ dáng.
Lãnh Nhiễm Tịch vẻ mặt bất đắc đi, cúi đầu tiếp tục ăn nàng cơm trưa.
“Bà nội, thật ra con cũng chưa nghĩ ra đi nơi nào nên đợi cô ấy làm xong hạng mục này, cũng có thêm thời gian suy nghĩ một chút, xong rồi thì chúng con lại đi, bà nội không cần nhọc lòng.”
Tô Thiển ngữ khí phi thường thành khẩn, làm lão thái thái không có cơ hội phản bác.
“Vậy được rồi! Về sau liền đi!” Thở dài, lão thái thái bất đắc đĩ nói, cháu dâu đã nói như vậy rồi.
“Thiển Thiển, như vậy có ủy khuất con không?” Mộ vân lo lắng hỏi.
“Mẹ yên tâm, con không có cảm thấy ủy khuất, ngược lại, con thực cảm kích mọi người.” Tô Thiển an ủi nói.
“Như vậy mẹ liền an tâm rồi.” Mộ vân cười cười, “Thiển Thiển, tối hôm qua ngủ ngon sao?” Hướng về phía Tô Thiển ái muội cười.
Tô Thiển gật gật đầu, không nghỉ ngờ có nàng, nói, “Khá tốt.”
Mộ vân lại nhìn nhìn mặt banh đến gắt gao Lãnh Nhiễm Tịch, ý cười càng sâu nói tiếp, “Vậy là tốt rôi, chờ làm cho con nồi canh hầm, cho con bồi bổ thân, tối hôm qua đã không ít mệt mỏi.”
Tô Thiển không hiểu mà nhìn Mộ Vân, ngày hôm qua mọi người đều rất mệt a, chính là đến mức này sao?
“Không cần đâu, còn đều đã quen, không có mệt mỏi!” Tô Thiển nói.
Tô Thiển nói xong, Lãnh Nhiễm Tịch khóe miệng giơ lên, trên bàn Lãnh gia mọi người đều ngạc nhiên, vội vàng cười nói, “Đúng đúng đúng, chúng ta đều đã quên, con là nghệ sĩ thường xuyên rèn luyện thân thể, người trẻ tuổi vẫn là muốn tiết chế một ít.”
Tô Thiển lúc này mới minh bạch là chuyện như thế nào, xấu hổ cắn cắn môi.
Lãnh Nhiễm Tịch nhẹ nhàng cười, không để ý tới mọi người mà tiếp tục ăn.