Chương 2: Nhà tân hôn

“Đây là nhà của tôi.” Xe dừng lại, Lãnh Nhiễm Tịch xuống xe đứng yên, nghiêng mắt nhìn bên người Tô Thiển, nhàn nhạt mà nói, “Về sau, chúng ta cùng nhau ở nơi này.” tuy nói là dò hỏi, nhưng lại có chân thật đáng tin.

“Ân.” Tô Thiển gật đầu, nàng nhìn hạ cái này phòng ở cập quanh thân, nàng biết nơi này, nơi này là hai năm trước Lãnh thị khai phá khu biệt thự Thiển Sơn Vân Cảnh, với phong cách hiện đại, nàng phát hiện này biệt thự thế nhưng lại tách biệt với cửa cổng vào, từ cổng vào đến đây mất tầm hai phút, vô cùng rộng lớn đi thông phòng ở hai bên đường rậm rạp mà trồng đầy các loại loại hình đại thụ, phòng ở trước cửa còn lập bể phun nước.

“Đi thôi, vào xem.”

Tô Thiển đi theo Lãnh Nhiễm Tịch đi vào, nàng nhìn nhìn biệt thự nội trang hoàng phong cách, là chính mình thích giản lược phong cách, đột nhiên cảm thấy Lãnh Nhiễm Tịch tuy rằng người thoạt nhìn thực lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại là không tồi.

“Lãnh tổng, tôi có thể cùng chị nói chuyện không?” Tô Thiển thấy cô muốn chạy lên lầu, liền vội vàng mà gọi lại.

“Có thể.” Lãnh Nhiễm Tịch lạnh nhạt mở miệng, cởϊ áσ khoác ném ở trên số pha.

Tô Thiển nghiêm túc mà nhìn cô nói: “Tôi là diễn viên, đã cùng công ty ký hợp đồng, ba năm không yêu đương kết hôn, cho nên, hy vọng Lãnh tổng có thể đem chúng ta kết hôn sự tình tạm thời đối ngoại bảo mật.”

“Ân, việc kết hôn này là cha em đề nghị trước.” Lãnh Nhiễm Tịch hơi suy tư liền biết nàng nói chính là ẩn hôn.”

“Kia... Tôi biết là ba tôi có yêu cầu với Lãnh thị, nên mới nhắc tới hôn ước, nhưng... Nhưng hiện tại tôi không thể công khai chuyện này được....., Lãnh tổng chị có thể cho tôi một ít thời gian không?” Tô Thiển do dự mở miệng, đồng thời biểu tình cũng có vài phần nghiêm túc, tóm lại nàng thái độ chắc chắn, nàng chưa muốn cùng người này công khai.

Quan trọng nhất chính là, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt.

Lãnh Nhiễm Tịch nghi hoặc mà nhìn liếc mắt một cái nàng, phảng phất ở cười nhạo Tô Thiển tưởng thật nhiều, sạch sẽ ngón tay thon dài nhẹ điểm mặt bàn, đạm thanh nói “Đương nhiên, nhưng chúng ta cần thiết ngủ chung một phòng , vì nơi này thường xuyên có người hầu cũ đến dọn dẹp.”

Tô Thiển giữa mày bất động thanh sắc mà túc một chút, chợt giãn ra khai, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

“Có thể sao?” Lãnh Nhiễm Tịch bình tĩnh mà phảng phất cùng nàng không có bất luận cái gì quan hệ giống nhau.

“Có thể ”.

“Nếu ở nơi này đóng phim, cần thiết trở về ”.

Tô Thiển nghe nàng yêu cầu, trong mắt hiện lên một mạt ảm đạm, hối nhập đen nhánh như mực trong mắt, bình tĩnh mà nói: “Hảo.”

“5 năm sau, tôi liền trả tự do lại cho em. Nên tôi mong trong 5 năm sắp tới em có thể làm tốt bổn phận lãnh phu nhân.”

Tô Thiển kinh ngạc ngẩng đầu, không nghĩ tới cô sẽ nói ra nói như vậy, nghĩ đến nàng là bị người trong nhà ép hôn, không có cách nào mới đáp ứng rồi nàng cái vụ đính hôn từ trong bụng mẹ. Nàng bỗng nhiên nhớ tới người anh trai qua đời của mình trong lòng không khỏi một tia chua xót.

Nhìn bộ dáng u buồn, Lãnh Nhiễm Tịch khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, thoáng chốt lướt qua, nhấp nhấp miệng, sửa sửa vạt áo thong thả ung dung mà đứng thẳng thân thể, bình tĩnh mở miệng, “Phòng ngủ là lầu hai, rẽ trái, ở căn phòng thứ hai.” Tô Thiển không có nghĩ nhiều liền hướng phòng ngủ đi đến, kết hôn thật sự rất mệt, Tô Thiển tay đẩy cửa ra, bang ‘ một tiếng đóng cửa lại, dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống đi, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, lại quay đầu đánh giá khởi phòng này tới.

Phòng ngủ khá rộng, được trang trí với phong cách khá giống nhà của mình, màu trắng điều là chủ điều, trong phòng bài trí cũng rất đơn giản, Tô Thiển thật sự vừa lòng.

Nàng đứng dậy, buồn bực vặn vẹo cổ có chút cứng đờ , hít một hơi thật sâu, đấm vào bả vai cùng cánh tay đau nhức khó nhịn của chính mình, toàn bộ buổi tối nàng đều đi tiếp khách, Tô Thiển thật sự rất mệt mỏi.

Nhìn nhìn ngăn tủ trong phóng thấy hành lý, nàng ý thức có chút hoảng hốt, giống như mỗi lần ở trong khách sạn, nhưng lần này nàng biết sẽ không phải, về sau...... Không, 5 năm tới, nơi này sẽ là nhà của nàng!

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lãnh Nhiễm Tịch đi vào tới, nhìn thấy Tô Thiển ngồi xổm ở góc tường, kinh ngạc nói, “Em làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Tô Thiển lắc lắc đầu, mặt vô biểu tình nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, nói, “Không có việc gì.”

Nàng đỡ vách tường chậm rãi lên, có chút lảo đảo, bởi vì nàng đột nhiên lên, cho nên trước mắt biến thành màu đen, gõ gõ đầu mình, muốn duy trì sự thanh tỉnh.

Lãnh Nhiễm Tịch vội vàng đỡ lấy Tô Thiển, Tô Thiển lúc này mới phát hiện nàng trong tay cầm giấy chứng nhận kết hôn, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Lãnh Nhiễm Tịch thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, cảm xúc không có giao động nói: “Cục Dân Chính đưa tới, ngày mai mang về đưa bà nội xem.”

“Ân.” Tô Thiển nhận lấy, Lãnh Nhiễm Tịch chậm rãi rời đi, mở giấy chứng nhận kết hôn, liền thấy chính mình cùng Lãnh Nhiễm Tịch ngồi cạnh nhau trên mặt vô biểu tình. Nhìn hai người nơi nào cũng chẳng giống kết hôn.

Nàng đem giấy chứng nhận kết hôn đặt ở bên cạnh trên bàn, “Tôi muốn tháo trang sức, tắm rửa nghỉ ngơi.” Thanh lãnh thanh âm vang lên.

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt hững hờ, bộ dáng lạnh như băng, tay chỉ vào tủ đồ, “Mẹ tôi đã mua rất nhiều quần áo cho em, ở tủ quần áo, em tự lựa đi.”

“Hảo.” Sau đó hướng tủ quần áo đi đến, tìm thật lâu, mới tìm ra một kiện màu đen tơ lụa áo ngủ, đến trước bàn trang điểm tháo trang sức, cằm áo ngủ lên, tiến vào phòng tắm.

Lãnh Nhiễm Tịch dứt khoát ngồi vào mép giường, không chút để ý nhìn Tô Thiển, trong lòng có chút đoán không ra tâm tư Tô Thiển, nàng có năng lực thích ứng tốt, nàng đều sẽ không cảm thấy không quen sao?

Giường lớn to rộng xa hoa, Lãnh Nhiễm Tịch nhàn nhã dựa vào đầu giường, thâm thúy như hải mắt đen chậm rãi lưu động vài sợi kéo dài u quang, không biết có phải hay không nghĩ tới cái gì sự việc vui vẻ, kia hơi nhấp môi tuyến một câu, nở rộ ra một đóa thanh nhã thánh liên, khóe miệng phác họa ra độ cung không lớn, lại không thiếu phần ôn nhu, nếu lúc này Tô Thiển thấy được không biết sẽ có bao nhiêu kinh ngạc.

Ngón thon dài tay từ từ hướng quầy phía trước duỗi đi, chậm rãi kéo ra ngăn kéo, lấy ra một phần hồ sơ túi, ánh mắt thâm trầm như tịch đêm lãnh không, mở ra túi, nhàn nhã mà lôi ra bên trong văn kiện, tỉnh tế lật xem, nhìn trong chốc lát, mới thả trở về. Lại từ trong ngăn kéo lấy quá một quyển màu lục đậm vở, bị bên trong rớt ra một tờ giấy.

Nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, chậm rãi mở ra, đương nhiên vẫn là kia tòa không biết tên cổ kiều, róc rách suối nước, lục lục hành hành cây liễu, Lãnh Nhiễm Tịch tựa hồ lại thấy đứng ở kiêu biên kia mạt ửng đỏ sắc mảnh khảnh thân ảnh, còn có kia một đầu ô lệ động lòng người tóc dài phất quá nàng khuôn mặt, một đạo âm thầm dư hương lượn lờ lại đây, khóe miệng giơ lên độ cung tăng lớn, thâm trong mắt nhanh chóng ngưng tụ một cổ mạc danh dòng nước ấm

Tại đây một khắc, nàng tưởng, nếu vận mệnh chứng minh nàng là may mắn, làm chính mình có thể có được nàng, nàng Lãnh Nhiễm Tịch liền nhất định sẽ đối nàng hảo, dốc hết sức lực, sủng nàng.

Nàng nhắm hai mắt nằm ở trên giường, tâm mắt thường thường dừng ở phòng tắm trên cửa, ai cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.

Không lâu sau, cửa phòng tắm được mở ra, Tô Thiển với chiếc áo ngủ màu đen tơ lụa , từ trong phòng tắm bước ra, màu đen tơ lụa áo ngủ mặc ở trên người nàng cả người nhìn qua mạo mỹ da bạch, lạnh lùng vài phần làm người cảm giác khó có thể tiếp cận.

Vòng eo thon gọn, tóc ướt buông xuống đến bộ ngực, dung nhan xuất thủy phù dung vũ mị, da thịt bạch như tuyết, phiếm nhàn nhạt ánh sáng.

Lãnh Nhiễm Tịch lười biếng nhìn Tô Thiển, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, ngay sau đó nhanh chóng biến mất.

Cô đứng lên, chỉ tay vào bàn trang điểm, “Máy sấy ở trong ngăn kéo, tôi đi tắm rửa.”

Cô đi ngang qua người Tô Thiển có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.

Tô Thiển sấy tóc xong, bước đến mép giường nằm xuống, trong phòng im ắng, có thể nghe được phòng tắm truyền đến chảy ào ào tiếng nước, Tô Thiển nhắm mắt lại, nhắc chính mình thả lỏng, đừng khẩn trương.

Lãnh Nhiễm Tịch từ phòng tắm bước ra thấy Tô Thiển đã nằm xuống, chiếc giường rộng từ năm đến sau phần mà nàng nằm chưa đến hai phần.

Cô hờ hững nằm xuống bên kia giường, tắt đèn, một đêm đều thực giữ chữ tín.

Phòng nội nháy mắt đã tối đen, Tô Thiển đột nhiên mở hai mắt, cảm giác được hơi thở của người bên cạnh, thân mình không tự giác mà căng chặt lên.

Kỳ thật nàng vẫn luôn không thích người khác ngủ ở bên mình, nhưng không biết vì cái gì mà nàng đối Lãnh Nhiễm Tịch không có bài xích, tình huống khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

Nàng nhắm mắt lại cố gắng ngủ vì nàng lạ giường, ở chỗ này nàng lại như thế nào cũng ngủ không được, ôm loại này nội tâm bất an lại hoảng loạn, nàng phải mất vài tiếng mới có thể chìm vào trong giấc ngủ.

Lãnh Nhiễm Tịch làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, đúng 7 giờ dậy, thấy Tô Thiển còn đang ngủ, tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng, qua phòng dành cho khách rửa mặt, cô theo thói quen thay đồ thể dục rồi đi ra ngoài chạy bộ, trở về tắm rửa, thấy Tô Thiển còn chưa dậy, liền đi phòng bếp.

Cô ở nước Mỹ gần tám năm, lúc vừa mới sang thì không quen ăn cơm Tây nên cô đã tự học cách làm cơm, khiến cho bây giờ đã thành thói quen. Cho nên về nước mấy năm nay, cô tự mình ở nơi này, chỉ có người hầu tới vệ sinh nhà cửa.

Cô dùng sữa bò làm một cái sữa bò yến mạch cháo, lại chiên trứng gà rau dưa bánh, mang ra bàn ăn, nhìn thoáng qua chưa Tô Thiển xuống, liên nhấc chân hướng đếnphòng ngủ.

“Tô tiểu thư, em chưa dậy sao?” Lãnh Nhiễm Tịch gõ cửa, thanh âm lạnh băng ở ngoài cửa vang lên.

“Chờ một chút, sẽ ra ngay.” Lãnh Nhiễm Tịch lên lầu, nàng đã dậy, nghe được cô dò hỏi, liền bình tĩnh mà đáp.

Lãnh Nhiễm Tịch ngồi ở trong phòng khách, một bên nghe kinh tế tin tức, một bên cầm ipad xem báo.

“Buổi sáng tốt lành, Lãnh tổng.” Tô Thiển thanh âm thanh lãnh từ cầu thang truyền xuống.

Lãnh Nhiễm Tịch đang ngồi ở trên sô pha xem báo, ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Thiển, lạnh lùng mà nói, “Ân, ăn sáng đi.”

Cô liền bỏ ipad xuống, đứng dậy đi đến bàn ăn, Tô Thiển đi tới đối diện cô ngồi.

“Ăn thử xem có hợp khẩu vị không?.”

Tô Thiển cắn một ngụm bánh, nhìn xem trong nhà cũng không có ai, nên hiếu kì nói: “Ân, ăn rất ngon. Là do Lãnh tổng tự mình làm?”

“Ân. Ăn nhanh đi, ăn xong cùng tôi về nhà cũ.” Lãnh Nhiễm Tịch nói.

“Hảo.” Tô Thiển gật đầu.

Hai người ăn xong bữa sáng, Lãnh Nhiễm Tịch một thân màu xám nhạt chính trang, Tô Thiển một thân màu trắng gạo váy liền áo, hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự, Thẩm Nghệ đã chờ ở cửa, có chút hơi hơi ngây người, bởi vì kia hai người thoạt nhìn thật sự là quá xứng đôi.

“Lãnh tổng, phu nhân.” Thẩm Nghệ cung kính mà kêu lên.

Tô Thiển nhàn nhat gật đầu. Đi theo Lãnh Nhiễm Tịch lên xe.

Lên xe sau, Thẩm Nghệ liền lập tức triều Lãnh Nhiễm Tịch hội báo khởi hôm nay hành trình, “.......NPC góp vốn đầu tư hai giờ liền kí kết hợp đồng, ngài có hai mươi phút nghỉ ngơi, kế tiếp liền......”

“Buổi tối, Hoắc thiếu tổ chức một hồi tiệc rượu, hắn mời ngài tham gia. Lãnh tổng, yêu cầu cự tuyệt sao?”

“Ân.” Lãnh Nhiễm Tịch nhàn nhạt phân phó: “Buổi sáng ngươi đi mua một chiếc bảo mẫu xe, đi cải trang một chút, tuyển thêm tài xế.”

“Không cần phiền phức như vậy, công ty sẽ cấp xe.”

“Ta sẽ cùng Mạc Nhan nói.” Lãnh Nhiễm Tịch thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhạt nhẽo như nước.

Thẩm Nghệ biết, đối với xe, Lãnh Nhiễm Tịch có bao nhiêu xem trọng, có bao nhiêu...... mẫn cảm.

Lãnh Nhiễm Tịch xém chút nữa mất mạng vì bị người ta động tay động chân vào chiếc xe.

Vì thế Lãnh Nhiễm Tịch cũng sẽ không muốn một việc xảy ra hai lần.

Dù gì đây cũng không phải chuyện nhỏ, Thẩm Nghệ không dám chậm trễ.