Chương 4: Bao Quanh

Dùng xong cơm trưa, mọi người liền chuyển qua trong phòng khách, Tô Thiển nhìn mọi người trong nhà, thật sự không nghĩ tới, khổng lồ Lãnh thị gia tộc bầu không khí lại là như vậy hòa hợp sung sướиɠ, thật là rất khó tưởng tượng.

“Bà nội, tí nữa con phải về quân khu.” Lãnh Mộc Phong nói.

“Sao nhanh như vậy.” Lão thái thái không vui nói.

“Mẹ chiều này con cũng phải về thành phố B.” Lãnh Quân nhìn lão thái thái sắc mặt thật cẩn thận mà nói.

“Đến con cũng muốn bỏ mặt mẹ một mình sao?” Lão thái thái xụ mặt, cố nén tức giận hỏi.

“Mẹ không phải, sáng ngày mai con còn có cái hội nghị quan trọng.” Lãnh Quân vội vàng giải thích.

Nghe vậy lão thái thái lại bĩu môi, nói thầm, “Các con đều đi rồi, trong nhà sẽ rất cô đơn.”

“Bà cố, Ngưng Ngưng sẽ ở nhà chơi với bà.” Ngưng Ngưng chạy tới ôm tay lão thái thái, nghiêm túc nói.

“Đúng vậy! Mẹ, không phải con cùng Mộ Vân ở nhà bồi mẹ sao? Còn có Ngưng Ngưng nữa!” Lãnh Trác ở một bên nói.

“Hừ, con nói đúng, còn mấy đứa sao?” Lão thái thái khóe mắt thoáng nhìn, bộ dáng lạnh như băng.

“Bà nội, buổi chiều không đi, sáng mai mới đi.”

“Bà nội, buổi chiều con còn có cuộc họp, hiện tại phải đi rồi.” Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nhìn đồng hồ nói.

“Cái gì? Buổi chiều ba mẹ vợ tới, con như thế nào có thể đi?”

“Cháu dâu không thể đi.” Lão thái thái ương ngạnh nói.

“Ân, em ấy không đi, buổi tối con sẽ trở về ăn cơm.” Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nhìn Tô Thiển, đứng lên.

Tô Thiển thấy Lãnh Nhiễm Tịch phải đi, cũng đứng lên, “Bà nội, con đi tiễn chị ấy.”

Thấy bà nội không có phản đối, Lãnh Nhiễm Tịch cùng mọi người chào hỏi, hai người đi ra cửa.

“Hừ! A..... Ha hả!” Lão thái thái nhìn hai người xứng đôi bóng dáng, giây lát lại nở nụ cười.

Tưởng tượng thấy cháu mình cùng cháu dâu đã kết hôn tâm tình bỗng chốt vui sướиɠ.

Mọi người nhìn nhau, thấy lão thái thái vui vẻ, cũng đã yên tâm một phần.

Hai người đi ra cửa, Thẩm Nghệ đã chờ ở đó, Tô Thiển cảm thấy nàng có phải hay không luôn luôn đúng giờ.

“Tôi phải đi, để em chịu ủy khuất.” Lãnh Nhiễm Tịch do dự một chút.

“Không có gì.” Tô Thiển nhìn nàng bình tĩnh mà nói.

“Ân, tôi đây đi rồi.” Lãnh Nhiễm Tịch xoay người lên xe.

Tô Thiển nhìn đến khi không thấy bóng nữa, nàng mới xoay người vào nhà.

Chỉ là lúc vô nhà liền nhìn thấy, vừa mới còn bộ dáng đoan trang Lãnh Tử Tịch, lúc này chính ở hành lang uống cà phê, nhìn nàng tiến vào, còn lộ ra ôn hòa cười.

Lãnh Tử Tịch ánh mắt còn đặt ở trên người nàng, thấy nàng tựa hồ là có chuyện tưởng đối chính mình nói, nàng nhấp nhấp môi hỏi: “Chị hai có chuyện muốn nói với em sao?”

“Hai đứa ở chung cũng không tệ lắm.”

Tô Thiển sắc mặt bình tĩnh mà nhìn cô, không biết rốt cuộc có ý tứ gì, “Chị ấy cũng không khó ở chung.”

“Không khó ở chung?” Lãnh Tử Tịch cười cười

Lãnh Tử Tịch bưng ly cà phê đi đến bên người nàng, biểu hiện trở nên trịnh trọng và kiên quyết, “Đối với em ấy tốt vào, nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, nếu không thể yêu em ấy, ít nhất không cần thương tổn.”

Có thể là vì làm chính trị nhiều năm, nên khí thế áp người cũng không nhỏ.

Tô Thiển nhìn thẳng vào cô, trong mắt bằng phẳng, “Ân, sẽ không.”

“Hai người đang nói cái gì?” Lãnh Diệc Phong không rõ nguyên do mà nhìn hai người có chút nghiêm túc.

Lãnh Tử Tịch mặt mày thả lỏng ra, cũng không để ý đến Lãnh Diệc Phong, tiến đến sofa ngồi.

“Cùng chị hai tán gẫu một chút.” Tô Thiến giải thích nói.

“Ân, chị dâu ở đây sẽ không buồn sao? Em còn định cùng A Nhiễm đi lên công ty, thấy bà nội như vậy liền không dám đi.” Lãnh Diệc Phong đi đến sofa ngồi, bắt chéo chân.

“Không sao.”

“Em không thể ngồi đàng hoàng lại sao?” Lãnh Tử Tịch thanh như hàn băng.

“Không hiểu sao A Cảnh vẫn chịu đựng được chị.” Lãnh Diệc Phong nhỏ giọng nói thầm.

“Em còn muốn nói sao, lo đi kiếm việc gì mà làm cho đàng hoàng đi?”

“Chị dâu, chị thiếu trợ lý không? Nếu thiếu liền tuyển em đi.” Lãnh Diệc Phong nhìn qua Tô Thiền lấy lòng mà nói.

“A…cái này thì không được .”

“Em còn làm khó cô ấy, A Nhiễm sẽ liền tìm đến em đấy .”

“Thiếu phu nhân, cha mẹ ngài tới rồi.” Lúc này Tôn quản gia tới đánh gãy cuộc trò chuyện của ba người .

“Nga, hảo.” Tô Thiển đáp.

Mặt khác hai người kia cũng đứng lên, đi theo nàng cùng nhau tới cửa nghênh đón.

Ba người bồi Lâm Vinh Hưng cùng Tô tuệ tâm đi vào trong phòng khách, sau khi giới thiệu xong , các trưởng bối liền lôi chuyện cũ năm đó ra nói, còn các tiểu bối tụ ở bên nhau, nói chuyện phiếm.

Lãnh Nhiễm Tịch trở về liền thấy Tô Thiển, Lãnh Diệc Phong cùng Lãnh Tử Tịch đang chơi trò chơi ở phòng.

Cô nhướng mày, nhìn kia ba người tập trung tỉnh thần mà chơi trò chơi rất lâu.

“Ai? A Nhiễm đã trở lại a!” Lãnh Diệc Phong nhìn thoáng qua cô , rồi lại tiếp tục nhập tâm vào trò chơi.

Lãnh Nhiễm Tịch nhướng mày, thấy Tô Thiển còn đang chơi, nhấp nhấp miệng nói: “Cơm chiều đã xong, đều đang đợi các ngươi.”

Tô Thiển nhìn thoáng qua thấy gương mặt lạnh giá của Lãnh Nhiễm Tịch, cảm giác được cô đang tản ra khí tràng lạnh băng làm nàng không cầm lòng được mà rùng mình.

Lãnh Tử Tịch cũng ngước lên nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, hai người lằng lặng mà nhìn nhau trong chốc lát, Lãnh Tử Tịch mới thu hồi tâm mắt, dường như không quan tâm đến việc chưa hoàn thành được trò chơi.

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt càng thêm thâm trầm, một lúc lâu sau, xoay người rời khỏi phòng.

Cơm chiều đã đến, trên bàn tràn đầy đồ ăn, Lãnh Trác cùng Mộ Vân đều nhiệt tình, lại nhiều lần gắp đồ ăn thông gia, hoặc là kêu Lãnh Nhiễm Tịch gắp đồ ăn Tô Thiển.

Ăn xong cơm chiều, cha mẹ Tô Thiển ngồi một lát liên rời đi, Tô Thiển cùng Lãnh Nhiễm Tịch đưa cha mẹ rời đi, Tô Tuệ tâm lôi kéo Tô Thiển tay đi ở phía trước dặn dò: “ Lãnh gia rất tốt, con sinh hoạt nhớ chú ý.”

Tô Thiển nhìn Tô Tuệ cười nói: “Ân, con biết rồi. Ba mẹ yên tâm , có thời gian con sẽ về thăm hai người.”

Đi đến xe bên, Lâm Vinh Hưng nhìn Lãnh Nhiễm Tịch nói: “Thiển Thiển vẫn còn nhỏ, mong con sau này hãy chiếu cố con bé.”

“Ân, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy.”

Lâm Vinh Hưng nhìn Tô Tuệ tâm nói: “Đi thôi, nhớ Thiển Thiển, A Nhiễm chú ý sinh hoạt.”

“Ân, ba mẹ tạm biệt.” Tô Thiển nhìn hai người vào xe, trong lòng đột nhiên có chút khổ sở.

Nàng vẫn luôn nhìn theo chiếc xe đang chạy ra khỏi Phượng Hoàng Thành, thật lâu không có hoàn hồn.

“Kỳ thật, nhiều lúc bọn họ đều mong chúng ta sẽ không bao giờ lớn để họ mỗi ngày đều được nhìn và chăm sóc chúng ta. Nhưng chúng ta từ nhỏ đến lớn chỉ lo một lòng rời đi, chưa bao giờ quay đầu lại nhìn lại.” Lãnh Nhiễm Tịch ở nàng bên cạnh từ từ mà nói.

“Ân?”

“Vào thôi, chuẩn bị về nhà.”

“Ân.” Tô Thiển theo nàng hướng phòng trong đi đến.

Hai người quay lại vào nhà, Lãnh Nhiễm Tịch nói Tô Thiển sáng mai có việc nên xin về, bà nội bắt lấy tay Tô Thiển không tha, cuối cùng đáp ứng cho về, hai người ôm tiểu miêu trở về.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn vào trước ngực Tô Thiển thấy một cục bông màu trắng đang thoải mái ngủ. Sắc mặt cô lạnh xuống , Tô Thiển tự nhiên cảm thấy nhiệt độ bên trong xe giảm rất nhiều.

“Thẩm Nghệ, tìm một nhà cửa hàng thú cưng, mua một ít thức ăn và đồ dùng cho tiểu miêu.”

“Tốt, Lãnh tổng.”

Chỉ chốc lát, Bentley ngừng trước cửa một cửa hàng thú cưng cao cấp, Tô Thiển mang theo khẩu trang, lại mang theo một bộ kính râm, rồi mới ôm tiểu miêu đi theo cô cùng xuống xe.

“Xin chào quý khách, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài.” Nhân viên cửa hàng nhìn thấy tướng mạo của Lãnh Nhiễm Tịch không khỏi mặt đỏ , .

Thâm Nghệ tiến lên che trước Lãnh Nhiễm Tịch cùng nhân viên cửa hàng chỉ tiểu miêu đang ở trong lòng của Tô Thiển nói: “Lấy đồ dùng và thức ăn cho tiểu miêu này. Thuận tiện kiểm tra một chút, tiểu miêu này có khỏe mạnh không?”

“Tốt, ngài đem tiểu miêu này cho tôi xem một chút, còn đồ dùng với thức ăn đều ở kệ hàng phía trước, các ngài có thể xem qua một chút.”

Tô Thiển tiến lên đem tiểu miêu đang ngủ đưa cho nhân viên cửa hàng, tiểu miêu tựa như cảm thấy chính mình không còn được ôm ấp, mê mang mở đôi mắt nhìn rồi lại tức giận hướng về phía nhân viên cửa hàng kêu một tiếng.

“Ha hả, tiểu miêu này rất thích ngài, không muốn rời khỏi lòng ngực của ngài.” Nhân viên cửa hàng hướng về phía Tô Thiển nói.

Tô Thiển ngượng ngùng gật gật đầu, nàng chưa từng nuôi động vật, bất quá tiểu gia hỏa này rất ngoan, ôm ở trên người còn rất thoải mái, nàng không khỏi cười cười.

Trong lúc tiểu miêu làm kiểm tra, hai người chọn một ít đồ dùng cùng thức ăn.

“Tiểu miêu không có gì vấn đề, nàng hiện tại còn khá nhỏ, nên trộn thức ăn cùng một ít nước ấm hoặc sữa ấm cho dễ ăn, hai tháng sau tới tiêm vắc-xin phòng bệnh là được.”

Tô Thiển gật đầu, tiến lên nhận lại tiểu miêu, ba người liên rời đi cửa hàng thú cưng.

Trở lại Thiển Sơn Vân Cảnh biệt thự, Lãnh Nhiễm Tịch đem đồng dùng giặt sạch một lần sau, rồi để tất cả đồ dùng cùng đồ chơi để trong phòng dành cho khách, đem mua sữa dê đảo ăn cơm trong bồn, mới đi tìm tiểu miêu trộn với thức ăn xong thì mới đi tìm nàng.

Đi xung quanh biệt thự một vòng không thấy Tô Thiển cùng tiểu miêu, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Tô Thiển đang dùng khăn lông lau người cho tiểu miêu, thấy Lãnh Nhiễm Tịch đi tới, Tô Thiển liền nói: “Tôi vừa mới cho nó tắm rồi, nó giống như đói bụng.”

“Đồ dùng của nó đều để ở phòng bên cạnh.”

“Nga, hảo, tôi gọi nó là Bao Quanh được không?.” Tô Thiển cẩn thận nhìn Lãnh Nhiễm Tịch nói.

“Ân, tùy em.” Lãnh Nhiễm Tịch đi đến phòng để quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa.

“Bao quanh. Chị ấy đồng ý đâu! Vậy ngươi về sau đã kêu bao quanh.” Tô Thiển ôm tiểu miêu vào lòng nói.

“Meo ~” một thanh âm mềm mại vang lên, Tô Thiển trả lời , “Biết em đói bụng, này ăn đi.” Nói xong liên hướng cách vách.

Bao quanh sức ăn cũng không lớn. Ăn uống no đủ Bao Quanh liền tiến tiến tới cọ tay Tô Thiển, muốn ôm một cái.

Tô Thiển nhìn nó, Bao Quanh thấy nàng không phản ứng, liền dùng hai tay cố gắng nằm ống quần Tô Thiển như muốn trèo lên người nàng, bởi vì còn quá nhỏ nửa ngày cũng không thể bò đùi Tô Thiển được, Bao Quanh cúi đầu ngồi ở một chỗ thể hiện bộ dạng đáng thương.

Tô Thiển khẽ cắn môi dưới, mới không có phát ra tiếng cười.

Nàng nhịn không được Bao Quanh ôm ở trên tay, dùng cằm nhẹ cọ vào cái đầu mềm mại của nó. Thấy bao quanh trong lòng ngực ngoan ngoãn đáng yêu, Tô Thiển cảm thấy tâm càng thêm mềm, nàng còn khẽ hôn hôn nó cái trán.

Bao quanh nheo mắt lại, dựa vào ngực nàng, thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại, chỉ lộ ra cái tai đang xù lông, lâu lâu động đậy một chút.

Tô Thiển ôm nó trở lại phòng ngủ, Lãnh Nhiễm Tịch đã lau tóc xong đang ngồi ở trên giường đọc sách, thấy nàng ôm Bao Quanh trở về, liền nói: “Nó ngủ ở phòng bên.”

“Bao Quanh còn quá -nhỏ, không thể ngủ một mình được.” Tô Thiển ôm Bao Quanh tiến lên phía trước cũng không được, lùi về phía sau cũng không thể.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đánh gãy hai người, Tô Thiển nghe được là tiếng chuông của mình, nhìn thoáng điện thoại của người đại diện.

Thanh âm của Ngô Đông bắt đầu vang lên: “Tô Thiển, chuyện của em giải quyết xong rồi thì sáng mai 10 giờ liền đến chụp ảnh cho tạp chí.”

“Em biết rồi, Ngô tỷ.”

“Ngày mai buổi sáng 9 giờ, chị nói Lộ Dao đến đón em.”

Tô Thiển nắm chặt di động , định nói cho cô biết về việc kết hôn, cuối cùng do dự một chút, cũng không có nói ra, “Cái kia... em... mới thay đổi chỗ ở, tí em gửi địa chỉ cho Lộ Dao.”

“Ân, cũng được, tiện nghi hơn sao?”

Tô Thiển chần chờ sẽ, “Ân, so với lúc trước tốt hơn.”

“Vậy là tốt rồi. Đêm nay ngủ ngon, đừng thức đêm. Sáng mai gặp.”

“Ân, tốt. Ngô tỷ.”

Sau khi nói chuyện xong, nàng soạn một cái tin nhắn cho nàng trợ lý Lộ Dao, liền ngồi ở mép giường nhắn cho Lộ Dao, lâm vào trâm tư, mà không có chú ý tới từ khi nàng tiếp điện thoại đã có một đôi sâu thẳm nhìn chăm chú vào nàng từng động tác, ánh mắt càng thêm thâm thúy.