“Chủ tử, ngươi lại nhìn cái gì?” Bạch Sương nhìn theo hướng Thẩm Lan đang nhìn.
Thẩm Lan Hi giữa môi ngậm ý cười, mắt hơi cong, cười nói: “Xem một bức mỹ họa.”
“Chủ tử còn tuyển hoa đăng sao?”
Thẩm Lan Hi cười như không cười nhìn Bạch Sương, “Không chọn, chúng ta đi thuyền hoa đi.”
Trương Hàn mặt vô biểu tình nói: “Hảo.” Lại cẩn thận nhìn một lần hồi phóng, nói: “Qua.”
Lúc này đã 10 giờ đêm, Tiêu Ngôn Cảnh cùng Tô Thiển đi đến bên Trương Hàn.
“Vất vả, về nghỉ ngơi ba ngày, buổi sáng 9 giờ ở sân bay T2 hoàn thành thủ tục đi thành phố X, hai người cần thiết phải ở tại khách sạn của đoàn phim. Về nghỉ ngơi đi!” Trương Hàn nói xong liền phất tay đuổi người đi.
Tô Thiển gật đầu, cùng Trương Hàn tạm biệt, cùng Tiêu Ngôn Cảnh đi đến phòng hóa trang tháo trang sức.
‘ thùng thùng ’
“Mời vào.” Lộ Dao nhìn thoáng qua nhắm mắt chợp mắt Tô Thiển, ngồi ở trên sô pha nhìn phía cửa.
Chu Chu đẩy cửa ra đi vào tới, Lộ Dao gật gật đầu, nhìn về phía Tô Thiển, chậm rãi kêu một tiếng, “Tô tỷ.”
Tô Thiển mở mắt ra nhìn đến là chu chu, có chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Tiêu lão sư kêu em vào đây là có chuyện gì sao?”
“Tiêu tỷ nói Lộ Dao đi chung xe với em cùng nhau về, Tô lão sư tẩy trang xong chờ Tiêu lão sư trong chốc lát.” Chu Chu lộ ra một nụ cười rụt rè.
Tô Thiển vốn định gật đầu, nghĩ đến chính mình còn ở tháo trang sức, liền mở miệng nói: “Hảo, Tiêu lão sư nếu không có việc gì, hai người liền đi về trước nghỉ ngơi đi.”
“Tô tỷ, em không vội, chờ chị tẩy trang xong cùng nhau về.” Lộ Dao lập tức lắc đầu.
“Tiêu tỷ bên kia không có việc gì, em cùng Lộ Dao về trước.” Chu Chu nhận được nhiệm vụ đó là mang đi Lộ Dao.
“Tô tỷ, em........”
“Em cũng mệt mỏi một ngày, mau trở về đi. Hai người về chú ý an toàn.”
“Hảo , tô tỷ ba ngày sau gặp lại, em đến đón chị.” Lộ Dao vô cùng đáng thương nhìn nàng.
Tô Thiển trầm ngâm nói: “Không cần, đến lúc đó gặp nhau ở sân bay đi, em đừng chạy qua chạy lại như vậy.”
Lộ Dao đáy mắt xẹt qua một tia mất mát, gật gật đầu, “Kia tô tỷ em đi đây.”
“Tô tỷ, em cùng Lộ Dao đi trước.”
“Ân, hảo nghỉ ngơi.” Tô Thiển xem Lộ Dao mất mát bộ dáng, không khỏi cười khẽ.
Lộ Dao cùng Chu Chu rời đi phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm mới cười nói: “Tiểu trợ lý của em thực hoạt bát.”
“Ân, mỗi ngày đều dư thừa tinh lực, tuổi trẻ thật là tốt.” Tô Thiển có chút hâm mộ.
“Ha ha, em mới bao lớn, nói giống như em rất già vậy.”
“Ai, hảo.” Quan tỷ cuối cùng cũng tháo xong đồ trang sức.
“Cảm ơn quan tỷ, em đi trước đây, chị cũng về sớm một chút.”
“Ân, gặp lại sau.”
“Hẹn gặp lại.”
Tô Thiển đứng ở trước phòng nghỉ ngoại chờ Tiêu Ngôn Cảnh ra, liền nhìn đến nàng cúi đầu phát ngốc. Tiêu Cảnh Ngôn hỏi :“Vì sao không đi vào chờ?”
Tô Thiển ngước mắt, “Ở đâu đều giống nhau.” Chủ yếu là nàng không nghĩ để cho người khác hiểu lầm.
Tiêu Ngôn Cảnh cười, ôn nhu nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tô Thiển ánh mắt có chút mê mang.
“Thả lỏng.”
“A?”
......
Hai người nói chuyện công phu, đã đi ra phim trường, thấy chiếc xe trước mặt Tô Thiển đứng đờ ra một chút nhìn qua Tiêu Cảnh Ngôn thấy đang nhìn mình ý bảo nàng lên xe.
Tô Thiển nghi hoặc mà kéo ra cửa xe ra nhìn thấy trên xe có Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Tử Tịch, thần sắc hơi kinh ngạc.
“Mau đi lên, đứng đó sẽ bị chụp!” Tiêu Ngôn Cảnh thúc giục .
Tô Thiển khom lưng lên xe, Tiêu Ngôn Cảnh đi theo nàng phía sau tùy tay đóng lại cửa xe.
Tiêu Ngôn Cảnh cùng Lãnh Tử Tịch sóng vai ngồi ở phía trước còn Tô Thiển và Lãnh Nhiễm Tịch ngồi ở hàng phía sau, hai người mười ngón giao tương nắm, Tiêu Ngôn Cảnh thân thể tự nhiên mà thả lỏng cổ rúc vào người Lãnh Tử Tịch, nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp bằng phẳng.
Tô Thiển nhìn hàng phía trước gắn bó như vậy, trong mắt ngoài cảm động còn có chút hâm mộ.
Lãnh Nhiễm Tịch thấy Tô Thiển như vậy, mí mắt nửa rũ, môi mỏng hơi hơi nhấp, đốt ngón tay hơi cứng lại, ngượng ngùng mà nắm tay mình lại.
Trong xe một mảnh yên tĩnh, một giờ sau, chiếc xe dừng lại ở phía trước khu du lịch của Lãnh thị.
Đêm khuya thanh vắng, nguyệt sái thanh huy, đại đường trước cửa có một cái mát lạnh chứng giám dòng suối nhỏ ở róc rách chảy xuôi, rõ ràng nước chảy thanh sử chung quanh có vẻ càng thêm u tĩnh, trong lúc lơ đãng đem thế tục hỗn loạn trung tâm sắp đặt bình tĩnh, không vội không tranh, càng nhiều một phần thiền tu ý cảnh.
Thẩm Nghệ dặn dò một chút tài xế khi nào tới đón bọn họ, mới mở cửa xe xuống xe, Tô Thiển mới ý thức được, Lãnh Nhiễm Tịch cũng đem theo Thẩm Nghệ.
Giám đốc tự mình nghênh đón các nàng, mặt đầy tươi cười chào đón, Lãnh Nhiễm Tịch một tay nhét túi quần, lẳng lặng mà nhìn qua, thần sắc pha lãnh đạm.
Thấy Lãnh Nhiễm Tịch trước mặt đứng yên, “Lãnh tổng, phòng ngài đã chuẩn bị xong.”
Tô Thiển từ trên xe đi xuống, giám đốc thập phần có nhãn lực thấy, lập tức hướng nàng vấn an, “Thiếu phu nhân buổi tối hảo.”
Lãnh Tử Tịch cùng Tiêu Ngôn Cảnh đi xuống tới khi, giám đốc đi hướng Lãnh Tử Tịch, “Nhị tiểu thư, nhị thiếu phu nhân, buổi tối hảo.”
Lãnh Nhiễm Tịch nhìn Thẩm Nghệ liếc mắt một cái, đối giám đốc nói: “Ông lại chuẩn bị một phòng cho Thẩm trợ lý.”
“Tốt.”
Mọi người ngồi trên xe ngắm cảnh suối nước nóng , Tiêu Ngôn Cảnh liền dựa vào Lãnh Tử Tịch, phảng phất sự mệt mỏi. Giám đốc nhiệt tình mà cùng các nàng giới thiệu làng du lịch mới cùng với những sản phẩm mới ở suối nước nóng thịt nướng.
Lãnh Nhiễm Tịch mặt vô biểu tình mà nhìn trên cảnh trên đường, trên mặt cũng nhìn không ra có một tia hứng thú nào, Tô Thiển trong lòng đang nghĩ sự tình, cúi đầu không phản ứng nàng, Thẩm Nghệ càng là mắt nhìn thẳng cúi đầu, nghĩ thầm này giám đốc nói thật nhiều.
“Tới rồi.” Xe dừng lại, giám đốc xuống xe nói, “Lãnh tổng, thiếu phu nhân đây là phòng của hai người.”
Lãnh Nhiễm Tịch tiếp nhận phòng, cùng Thẩm Nghệ nói vài câu, mới mở cửa đi vào phòng, giám đốc mang Lãnh Tử Tịch cùng Tiêu Ngôn Cảnh dẫn đến phòng của các nàng.
Phòng rất lớn, là một cái phòng xép, bố trí lấy mộc là chủ, màu sắc tối giản, tố nhã cực hạn, phòng khách bên ngoài còn có cái suối nước nóng, dùng trúc lan làm che đậy, đã bảo đảm sự riêng tư, lại có thể thân mật tiếp xúc thiên nhiên.
Lãnh Nhiễm Tịch kéo cửa phòng khách ra, bên ngoài là suối nước nóng, thanh triệt thấy đáy, tràn ngập mờ mịt màu trắng nhiệt khí, nhiệt khí mờ mịt trên mặt nước phiêu đỏ tươi hoa hồng cánh, suối nước nóng bên an có cung nghỉ ngơi tiểu giường, tiểu giường phía trước là thấp bé trường hình bàn gỗ, trên bàn gỗ có nước trà, Lãnh Nhiễm Tịch đổ một ly rồi cầm lên uống.
“Lãnh tổng, tại sao đến nơi này mà không nói với tôi một tiếng?” Tô Thiển đi phía sau cô.
“Nhị tỷ cùng nhị tẩu muốn tới thả lỏng, kêu tôi mang em theo đi cùng nhau.”
Tô Thiển thở dài, “Tôi cũng không đem theo cái gì!”
“Tôi cũng không kịp mang theo cái gì, vừa mới kêu Thẩm Nghệ đi mua.” Lãnh Nhiễm Tịch quan sát đến Tô Thiển trên mặt rất nhỏ biểu tình.
“Em đi ngâm trong chốc lát đi, thả lỏng cơ thể, hảo ngủ một giấc.”
“Ngạch..... Tôi không muốn ngâm.” Tô Thiển nhìn bên ngoài suối nước nóng mặt đỏ.
Lãnh Nhiễm Tịch mí mắt nửa hạp, khóe môi hơi câu, “Em đi đi, tôi ngày mai mới ngâm, không cần lo lắng.”
Tô Thiển nhìn cô, cầm lên một bộ áo tắm dài sạch sẽ, ngại ngùng nói, “Tôi đi phòng vệ sinh thay.”
Trong phòng tắm đồ dùng tẩy rửa đầy đủ mọi thứ, Tô Thiển buông áo tắm dài, cũng không biết vì sao chính mình lại khẩn trương như thế, tiếng tim đập rõ ràng có thể nghe.
Nàng dùng nước lạnh rửa mặt, bình tĩnh trong chốc lát, mới mở vòi sen ra tắm rửa.
Lúc này cửa phòng vang lên, “Lãnh tổng.”
Lãnh Nhiễm Tịch nghe được, mở ra cửa phòng.
Mở cửa, thấy Thẩm Nghệ đem quần áo mới mua giao cho Lãnh Nhiễm Tịch, cũng đem một ly sữa bò ấm đưa tới, cũng có nhãn lực mà nói: “Lãnh tổng, tôi ở đối diện phòng ngài, liền không quấy rầy hai người.”
Tô Thiển tắm rửa xong bao khăn tắm đi ra, nhìn đến Lãnh Nhiễm Tịch đã thay đổi áo ngủ ở trong phòng khách.
Nghe được mở cửa thanh, Lãnh Nhiễm Tịch nâng lên đôi mắt, hai chân Tô Thiển thẳng dài trắng nõn, làm hô hấp của Lãnh Nhiễm Tịch cứng lại, nàng vội vàng cúi đầu, ra vẻ che giấu mà bưng lên trước người trên bàn trà nước trà uống.
Tô Thiển vốn dĩ trong lòng có chút khẩn trương, thấy cô liền ngượng ngùng, trong lòng ngược lại bình tĩnh một ít, “Tôi đi ngâm suối nước nóng trước.”
Lãnh Nhiễm Tịch thấp giọng nói: “Em đem sữa bò uống trước đã.”
“Nga, hảo.”
Tô Thiển uống xong đem ly sữa bò đặt trên bàn trà, trực tiếp đi tới suối nước nóng, suối nước nóng bên có một vòng ám vàng thạch đèn, tự nhiên cùng màn trúc dung hợp ở bên nhau, có một loại mỹ nói không lên lời.
Nàng do dự một lát, áo tắm dài đai lưng buộc lại nút thòng lọng, nhẹ nhàng kéo ra, cởi xuống dưới, chân nhanh bước xuống suối nước nóng.
Đỏ tươi hoa hồng cánh theo gợn sóng tách ra, nàng đưa lưng về phía trong phòng khách Lãnh Nhiễm Tịch ngồi xuống, nước ôn tuyền không tới ngực nàng, nàng chậm rãi dịch đến một bên, biến thành sườn đối với phòng khách, bên ngoài tối tăm ánh đèn, trên mặt nước thỉnh thoảng mạo nhè nhẹ nhiệt khí, tràn ngập như sương như khói hơi nước, làm người cái gì đều thấy không rõ lắm.
Tô Thiển nhẹ nhàng dựa vào thành, hai mắt nhắm lại, nghỉ ngơi dưỡng thần, đem tóc dài quấn lên tới, nhu thuận sợi tóc ngược lại có vẻ tự nhiên, ấm áp nước suối làm nàng thân thể mỗi một cái lỗ chân lông đều được trấn an, kia từng trận tơ lụa làm mỏi mệt thân thể có thể giảm bớt, tăng thêm hai phân thoải mái cùng thả lỏng.
Sương trắng mù mịt, xuyên thấu qua trên mặt nước tràn ngập khai sương mù, nhìn phía ngồi ở trên sô pha cao ngạo thân ảnh, dường như khung tản mát ra xa cách cảm.
Lãnh Nhiễm Tịch nhìn như bình tĩnh, kỳ thật nội tâm sớm đã loạn thành một đoàn ma, lỗ tai không tự giác mà nghe bên ngoài kia nước suối róc rách nước chảy thanh, trong đầu tưởng tượng thấy Tô Thiển lỏa thân bộ dáng.
“Ân ~ ân ~”
Lúc này, trúc lan mặt sau uổng phí vang lên rêи ɾỉ thanh.
“Đừng.... Ở... Nơi này.” Tiêu Ngôn Cảnh lắc đầu, trong mắt chứa một vài giọt nước mắt.
“Không có việc gì, hai người họ không rảnh lo.” Lãnh Tử Tịch ngước mắt nhìn Tiêu Ngôn Cảnh, nàng hiện tại cực độ vũ mị, miệng khẽ nhếch, đôi mắt nhắm chặt, lông mi còn hơi run rẩy.
Tô Thiển nghe rõ kia mặt thanh âm, mặt tức khắc đỏ hồng lên, kia đỏ ửng nhanh chóng lan tới bên tai, xấu hổ cương ở suối nước nóng trung không dám phát ra âm thanh.
Kia mặt tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ thanh càng lúc càng lớn, Tô Thiển nắm lên trên mặt đất áo tắm dài, nhanh chóng tròng lên trên người, phảng phất là một con chấn kinh con thỏ, bay nhanh mà chạy vào phòng khách.
Lãnh Nhiễm Tịch không rõ nguyên do mà nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
Tô Thiển cúi đầu không xem nàng nói: “Ta nhiệt. “Cầm lấy trên bàn trà ấm trà đổ chén nước, uống lên đi xuống.
Lãnh Nhiễm Tịch mới vừa đứng lên, Tô Thiển vội vàng gọi lại nàng, “Đừng đi ra ngoài.”
Lãnh Nhiễm Tịch nghi hoặc mà nhìn nàng, bước chân lại không có dừng lại.
“Cái kia.... Cái kia.....”
Lãnh Nhiễm Tịch đi hướng bên ngoài, còn chưa kịp kéo cửa liền nghe được âm thanh từ cách vách truyền đến làm người mặt đỏ tim đập thanh âm, mặt nàng nháy mắt ửng đỏ.
Tô Thiển đứng ở nàng phía sau trong lòng có chút khẩn trương cùng thấp thỏm, nghe được giọng của Lãnh Nhiễm Tịch khàn khàn, kêu chính mình nhanh chóng đi thổi tóc rồi còn đi ngủ, trái tim nàng hung hăng mà run rẩy một chút. Lúc sau, nàng nỗ lực bình phục tâm tình của mình, hướng tới phòng tắm đi đến.
Lãnh Nhiễm Tịch đứng ở phòng khách bình tĩnh một thời gian rất lâu, nghe được tiếng nước ở phòng tắm ngừng lại, mới nhớ tới Tô Thiển đi vào cũng không có lấy quần áo, xoay người quay lại phòng ngủ cầm lấy quần áo Thẩm Nghệ hồi nãy mua đưa cho nàng.
Lãnh Nhiễm Tịch mới vừa đi đến cửa phòng tắm, đang định gõ cửa nói cho Tô Thiển một chút, lại phát hiện cửa phòng tắm đột nhiên từ bên trong bị mở ra, Tô Thiển ăn mặc áo tắm dài cúi đầu vọt ra, đầu đâm vào người Lãnh Nhiễm Tịch, Lãnh Nhiễm Tịch theo bản năng bắt lấy tay nàng.
Tô Thiển nhảy dựng, vội vàng lui lại về sau vài bước, thuận thế dùng sức mà rút ra tay ra, lại bởi vì dùng sức quá độ, mà không có trọng tâm đứng vững nghiêng người qua lại sắp ngã.
Tình thế cấp bách, Lãnh Nhiễm Tịch nắm chặt cổ tay của nàng kéo lại về phía mình, Tô Thiển bị vướng cửa một chút, kết quả là hai người cùng nhau ngã về phía mặt đất, mà Tô Thiển vừa lúc nằm đè trên người cô, Lãnh Nhiễm Tịch gắt gao mà bảo vệ nàng.
Còn hảo, ngoài cửa phòng tắm này là thảm, rắn chắc mềm mại, đồng thời cùng với còn có một tiếng, “Ngô!”
Tô Thiển thấp thỏm bất an mà nói: “Xin, xin lỗi.” Đồng thời trên mặt đỏ ửng dần dần khuếch tán mở ra.
Lãnh Nhiễm Tịch xương quai xanh chỗ truyền đến một trận đau đớn, thanh âm khàn khàn mà nói: “Lãnh phu nhân, em là đói đem tôi coi là cơm sao?”
Tô Thiển mặt đỏ hồng mà lắc đầu, nàng đẩy đẩy Lãnh Nhiễm Tịch, ý bảo cô buông mình ra , nàng muốn đứng lên, mà bị hai tay Lãnh Nhiễm Tịch cầm gắt gao khiến nàng nằm trong lòng ngực cô, không thể động đậy.
“Không cần.” Lãnh Nhiễm Tịch trên mặt cũng nổi lên mây đỏ, tiếng nói có chút nghẹn ngào, trầm thấp mà ôn nhu.
Hai người ly thật sự gần, gần gũi đều có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp của nhau, Tô Thiển hiện tại không thể khống chế nổi trái tim mình, Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt sâu thẳm, khóe môi dần dần thu nạp, nhìn nàng không chớp mắt, nâng lên tay đem tóc của nàng lén lên bên tai, một chút một chút mà nhẹ vỗ về gương mặt nàng, yêu thích không buông tay.
Tô Thiển mặt càng đỏ hơn, nàng dùng sức đẩy Lãnh Nhiễm Tịch ra, nhịn không được đem đôi tay che lên trên mặt, giống như như vậy liền có thể đem gương mặt càng ngày cảng đỏ của mình nhanh chóng biến trở lại như bình thường.
Lãnh Nhiễm Tịch nằm ngửa ở trên thảm, tim đập thật sự nhanh, vừa có chút động tình, nàng lẳng lặng mà điều chỉnh chính mình hô hấp.
Trong phòng hiện tại có những loại của xúc khác lại chậm rãi nảy sinh.