Chương 15: Suy nghỉ

Diễn viên ở đoàn phim sinh hoạt thường ở cùng một khách sạn thời gian quay phim thường tốn rất nhiều, nhiệm vụ quan trọng, yêu cầu cao. Trương đạo ký hợp đồng hợp đồng có thêm một yêu cầu nhỏ như vậy để “Tăng tiến cảm tình lẫn nhau” cùng nhau sinh hoạt chung ba tháng.

Nhưng Tô Thiển cùng Tiêu Ngôn Cảnh hợp đồng lại là hai tháng, Tô Thiển không rõ ràng lắm có phải hay không là yêu cầu này là của Tiêu Ngôn Cảnh, ở đoàn phim có vài người cũng khó hiểu, nghe Đông Hiên Nhiên nói, nàng mới biết được nàng kí hợp đồng cùng chính mình thời gian không giống nhau.

Thời gian quay phim càng ngày càng gấp, Tô Thiển gần đây vẫn luôn đi sớm về trễ, mỗi ngày sớm muộn gì cùng Lãnh Nhiễm Tịch gặp mặt một chút, mặc kệ nàng về trễ bao nhiêu, Lãnh Nhiễm Tịch đều chưa ngủ, nàng không biết Lãnh Nhiễm Tịch cố ý chờ nàng trở lại hay cũng bận việc.

Tối nay khi buổi quay phim kết thúc cũng đã 11 giờ tối.

Thân thể mệt mỏi, Tô Thiên về tới phòng hóa trang, ngồi chờ chuyên viên trang điểm tháo trang sức.

“Tô lão sư đã xong rồi.” Chuyên viên trang điểm Quan tỷ thanh âm nhẹ nhàng.

Lúc này, đoàn phim nhân viên công tác đưa cơm hộp tới. Nhưng mà, Tô Thiển không muốn ăn uống gì cả. Đã trễ như vậy nếu mà ăn ngày mai nhất định sẽ sưng, sưng lên liền sẽ ảnh hưởng chất lương lên hình sẽ không còn hiệu quả, cho nên nàng lựa chọn bị đói.

Tô Thiển miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, đứng lên, “Cảm ơn.”

Trên đường từ đoàn phim về đến biệt thự, Tô Thiển vẫn luôn không nói gì, Lộ Dao càng không dám nói.

Bóng đêm trầm tĩnh, xe ngừng ở trước cửa, nàng thay đổi xe ngắm cảnh dọc đường đến biệt thự, nàng nói lời cảm tạ sau khi đi xuống.

Nàng đẩy cửa đi vào nhà, phòng khách sáng lên một mảng trầm ấm màu vàng đêm của đèn, im ắng, dường như hết thảy sinh linh đều đã ngủ say, không có một tia động tĩnh.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng đèn vẫn còn sáng Lãnh Nhiễm Tịch đang ôm bao quanh nằm ở mép giường.

“Đã trở về!” Lãnh Nhiễm Tịch cùng nàng chào hỏi.

Bao quanh vừa thấy nàng trở về, từ trong lòng ngực Lãnh Nhiễm Tịch chạy ra, ngồi trước mặt nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng một hồi, sau đó lại uyển chuyển nhẹ nhàng mà thuần thục tư thế nhảy lên người Tô Thiển.

Tô Thiển hoảng sợ, vội vàng ôm nó, “Miêu ô ~” nó vươn phấn nộn đầu lưỡi liếʍ Tô Thiển, vô hạn không muốn rời xa vòng tay của nàng.

Tô Thiển bởi vì động tác của nó mà trong lòng căng thẳng.

Nàng không tự chủ được vươn tay, như trước kia giống nhau, nhẹ nhàng vuốt ve bao quanh đầu, trả lời, “Ân.”.

Bao quanh cảm thấy nàng đang vuốt ve đôi mắt hơi nheo lại hưởng thụ miêu ô một tiếng.

Lãnh Nhiễm Tịch đứng dậy đi đến bên người Tô Thiển, nhìn nó một chút rồi nói, “Tiểu không lương tâm.”

Tô Thiến cùng bao quanh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có bao nhiêu vô tội.

Trong lúc nhất thời, Lãnh Nhiễm Tịch hoàn toàn cứng họng, một chữ cũng nói không nên lời, ho khan một tiếng, nói: “Nhanh đi tắm rửa còn đi ngủ nữa.”

“Ân.” Tô Thiển ôm bao quanh đi vào phòng quần áo .

Lãnh Nhiễm Tịch xoay người đi xuống lầu, đi vào phòng bếp, cô từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa bò hâm nóng rồi đổ vào cái ly, bưng lên lầu hai phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ, chỉ thấy bao quanh nằm trên giường còn Tô Thiển vẫn ở trong phòng tắm chưa có ra. Cô đem sữa bò đặt trên bàn.

Một lát sau, Tô Thiển vừa xoa tóc vừa đi ra phòng tắm, ngồi trên bàn trang điểm sấy tóc xong mới đi lại mép giường.

Lãnh Nhiễm Tịch đem tâm mắt từ điện thoại dời đi, nhìn nàng nói: “Cầm sữa bò uống lên, có thể trợ giúp giấc ngủ.”

Tô Thiển ngẩn ra một lát, nhìn thấy Lãnh Nhiễm Tịch đang chăm chú nhìn mình liền vội vàng bưng cái ly lên uống sạch sẽ.

Lãnh Nhiễm Tịch cầm cái ly, “Đi ngủ đi, tôi đem cái ly đi rửa.”

“Không cần đâu, tôi tự làm được.”

“Nằm xuống nghỉ ngơi.” Nói xong Lãnh Nhiễm Tịch liền xoay người rời khỏi phòng.

Tô Thiển nằm ở trên giường, bởi vì mới vừa uống xong sữa bò, dạ dày ấm áp, này cổ nhiệt lưu vẫn luôn lưu, chảy tới đến nàng trong lòng ấm áp.

Nàng xoa đầu bao quanh “Chị ấy có phải rất tinh tế đúng không? Nàng người cũng không tệ lắm........”

Rữa xong cái ly trở về đúng xong cánh cửa nghe lén khóe miệng Lãnh Nhiễm Tịch nhếch lên, giống như mới mất đi khống chế.

Cô đứng ở ngoài cửa tầm năm phút, thẳng đến bên trong không có động tĩnh một hồi lâu, cô mới đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Tô Thiển an tĩnh nhu hòa ngủ, ánh mắt trầm xuống, nhìn như vậy mới thấy trên vai mang bao nhiêu áp lực đâu, không cấm đau lòng vì nàng.

Đi đến mép giường, chăm chú nhìn trong chốc lát, cô vươn tay muốn vuốt ve nàng một chút, sắp đυ.ng thì tay lại thu về .

Nhìn Tô Thiển ngủ, suy nghĩ bị ký ức kéo về thật lâu.

Mười hai năm.

Tô Thiển, nguyên lai tôi đã nhận thức em được mười hai năm!

Ngoài cửa sổ đầy sao đầy trời, gió đêm hơi lạnh, bóng đêm từ từ chìm xuống. Từ buổi tối hôm đó, hai người tựa như lại về tới từ trước, lại tựa như cùng từ trước có một ít không giống nhau, Lãnh Nhiễm Tịch nói không rõ nơi nào không giống nhau.

Sáng hôm sau, bốn giờ Tô Thiển đã tỉnh dậy, rõ ràng giấc ngủ không đủ, mơ mơ màng màng ngồi trên bàn cơm ăn cơm, lúc nàng ngồi ăn hai mắt đều là nhắm lại, hoàn toàn không phải là bộ dạng tỉnh táo.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn Tô Thiển vừa nhắm mắt vừa ăn gật gà gật gù, trong lòng khó chịu, mới ngủ không đến bốn giờ, thấy thời gian ngủ của nàng càng ngày càng Ít, có chút lo lắng cho thân thể nàng ăn không tiêu, lông mày nhăn lại, nghỉ đến việc mình khiến cho nàng phải đi đi về về như vậy lăn lộn, hay không có chút ích kỷ.

Tô Thiển ăn xong, vừa muốn đứng dậy muốn cầm chén bỏ vào trong phòng bếp rửa, Lãnh Nhiễm Tịch bắt lấy cánh tay, nàng nghi hoặc mà nhìn cô, “Làm sao vậy?”

“Để chén lại, trợ lý còn chưa có tới, em đi trước sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

“Không có việc gì, tôi.......”

“Nghe lời, mau đi nghỉ ngơi.” Lãnh Nhiễm Tịch trong giọng nói khó nén ôn nhu.

Tô Thiển gật đầu, đi đến sô pha bên, đem gối trên sô pha ôm vào trong ngực, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng cảm thấy rất mệt nặng nề ngủ, hô hấp vững vàng, Lãnh Nhiễm Tịch dọn dẹp xong chén đũa, ngồi ở bên cạnh nàng nhìn nàng.

Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên vang lê, Tô Thiển hoảng sợ, cầm lấy di động mở ra WeChat.

Là Lộ Dao nhắn tới. “Tô tỷ!! Em đã đến!”

Tô Thiển bất đắc đĩ lắc đầu, Lộ Dao sáng sớm đã có tinh thần như vậy, hồi phục Lộ Dao: “Hảo, chị lập tức tới.”

Ngẩng đầu nhìn về phía sô pha thấy Lãnh Nhiễm Tịch xem ipad, “Tôi đi trước, chị vào trong ngủ thêm một chút đi.”

“Hảo, ở trên xe ngủ thêm một chút đi.” Lãnh Nhiễm Tịch không yên tâm mà dặn dò.

“Ân, chỉ còn một cảnh cuối thôi, không lâu sau sẽ đổi địa điểm quay khác, khi cảnh quay kết thúc, nghỉ ngơi hai ngày sẽ đi thành phố X quay.” Tô Thiến cùng cô nói đơn giản một chút về lịch trình của mình.

“Ân, hảo.” Tô Thiển lên xe, nhìn sang Lộ Dao mệt mỏi hỏi : “Em làm sao mỗi ngày đều có tinh thần như vậy?”

Lộ Dao tinh thần lập tức tỉnh táo, “Tích cực đối mặt sinh hoạt, không chỉ có yêu cầu nhiệt tình cùng quyết tâm, còn cần phải có thái độ khi sinh hoạt nữa.”

Tô Thiển cười cười, “Chị thái độ là muốn đi ngủ. Chính em một mình đối mặt!”

“..„....” Lộ Dao cho rằng nàng sẽ khen ngợi chính mình, không nghĩ tới nàng liền nhẫn tâm vứt bỏ mình như vậy.

Tô Thiển nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến, sáng nay mình uống là táo đỏ long nhãn cháo, nàng không rõ ràng lắm Lãnh Nhiễm Tịch rốt cuộc dậy từ lúc nào để làm cháo cho mình, từ khi nàng bắt đầu đóng phim, mỗi ngày cơm sáng đều do Lãnh Nhiễm Tịch chuẩn bị, buổi tối cũng đợi mình về hâm sữa rồi cùng đi ngủ, cô một cái tổng tài, lúc nào cũng phải theo mình dậy sớm ngủ trễ, Tô Thiển cảm thấy lòng ấm áp dễ chịu có một chút cảm động, nàng không cố tình áp lực loại cảm xúc này, mà là tùy ý đặt nó ở trong trái tim, có chút mềm mại cảm thụ.

Tới đoàn phim , Tô Thiển nhanh chóng bỏ những ý nghỉ trong đầu xuống, tập trung vào công việc quay phim, ở thành phố S quay phim sắp phải kết thúc, Trương Hàn đạo diễn đã tốt muốn tốt hơn, yêu cầu cũng càng ngày càng nghiêm khắc, số lần NG của các diễn viên không những không giảm bớt, ngược lại càng tăng.

Thời gian thấm thoát, trải qua một đoạn thời gian khẩn trương quay phim ở thành phố S cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn cuối.

Tối nay là buổi cuối cùng cũng chính là cảnh của diễn của Tô Thiển cùng Tiêu Ngôn Cảnh, trong phim mặt Phượng Thần cùng Thẩm Lan Hi chân chính ý nghĩa thượng lần đầu tiên gặp mặt.

Thất Tịch tiết ban đêm, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, tiểu thương nhóm chỉ nổi lên quầy hàng phiến bán các kiểu linh vật kiện, chưa thành hôn nam nữ kết bạn mà đi, lẫn nhau thuật chân thành.

Rất nhiêu nam nữ ở bờ sông phóng hoa đăng hứa nguyện khẩn cầu có đoạn hảo nhân duyên, mà cũng có rất nhiều người ở đoán đố đèn quầy hàng trước nghỉ chân.

Thẩm Lan Hi một thân nguyệt bạch thắng khâm trường bào nam trang, eo thúc chỉ bạc tường vân văn đai lưng, trụy một khối ngọc chất thật tốt thanh ngọc, đi ở kinh thành nhất phồn hoa phố xá thượng, lắc lắc chính mình quạt xếp.

Tương mạo xuất chung dang vẻ đường đường Thẩm Lan Hi, dọc theo đường đi đưa tới không ít phương tâm ám động cô nương ghé mắt.

Bạch sương là gã sai vặt trang điểm, ở Thẩm Lan Hi bên cạnh cười nói: “Chủ tử hôm nay hảo sinh tuấn tiếu a!”

Thẩm Lan Hi hướng bạch sương chớp mắt vài cái, “Không có biện pháp, ai kêu phong lưu phóng khoáng?”

Bạch sương hiểu ý cười, quay đầu lại nhìn mắt đi theo các nàng bên người vài bước xa bọn nữ tử.

Trên đường cái ngọn đèn dầu huy hoàng, thét to thanh không ngừng. Đủ loại kiểu dáng hoa đăng, thủ công tỉnh tế, sinh động như thật.

Thẩm Lan Hi tuy rằng cũng là lần đầu tiên ra cung tham gia Thất Tịch tiết, nhưng là lại phi thường bình tĩnh mà nhìn này phiến đèn hải. Dọc theo đường đi, nhưng thật ra bên người nàng bạch sương hưng phấn không thôi mà rong chơi tại đây phiến đèn hải bên trong.

Bỗng nhiên Thẩm Lan Hi phát hiện phía trước cách đó không xa, có một chỗ bán hàng rong bị người vây quanh cái chât như nêm cối.

“Nơi đó như thế nào vây quanh như vậy nhiều người?” Thẩm Lan Hi chỉ vào phía trước hỏi.

“Chủ tử, bọn họ hình như là ở đoán đố đèn.” Bạch sương trả lời.

“Úc? Kia chúng ta đi xem.” Thẩm Lan Hi cây quạt vừa thu lại, nhấc chân chạy đi nơi đâu đi.

Bởi vì người thật sự quá nhiều, bạch sương liền duỗi tay chống đỡ người khác tễ đến Thẩm Lan Hi. Liền nghe được bên trong đang ở đoán đố đèn.

“Hảo, tiểu thư, ta ra đệ nhị đối, Vọng Giang Lâu, vọng giang lưu, Vọng Giang Lâu hạ vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.”

“Ấn nguyệt giếng, ấn ánh trăng, ấn nguyệt trong giếng ấn ánh trăng, nguyệt giếng vạn năm, ánh trăng vạn năm.” Một thanh âm như quyên quyên nước suối mỹ diệu, thấm nhân tâm phi.

“Hảo, hảo đối tử.”

“Thật lợi hại!” Mọi người ở bên hoan hô.

“Thuy có trung tắc đυ.c, thủy co ca tắc cá, thủy thủy thủy, sông nước hồ mênh mang.”

“Mộc dưới vì bổn, mộc phía trên vì mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương dày đặc.”

“Hảo, tiểu thư thật là tài nữ, hoa đăng này là tiểu thư.” Quán chủ là cái văn nhân, cho nên thấy Phượng Thần đối thượng hắn ba cái đối tử, rất là cao hứng.

Thẩm Lan Hi cảm thấy nữ tử này thanh âm vừa không kiều mị, cũng không nhu nhược, nàng nhưng thật ra tưởng một thấy phương hoa.

Thực mau hai người tế tới rồi đám người đằng trước, chỉ thấy được tiểu thương bên cạnh đứng hai vị nữ tử, sườn đối với nàng, thấy không rõ bộ dạng, Thẩm Lan Hi nhìn một vòng hoa đăng, lúc này thấy được chính giữa nhất kia trản hoa đăng.

Cái kia hoa đăng tạo hình là cái hoa sen, thủ công lại cực kỳ tỉnh xảo, đặc biệt là mặt trên họa tác bút tỉnh mặc diệu.

Hoa đăng lá cây thượng là năm bức họa, mỗi phó họa trung đều có tương đồng sương mù lươn lờ. Nàng kia đáng đông sương mu lượn lơ, nang kia dang múa phiên nhã, phẳng phất đám mây minh nguyệt, mang theo nhàn nhạt ưu nhã, lộ ra từ từ thương cảm, tựa thật tựa huyễn, thập phần động lòng người.

Mà mặt khác hai bức họa, tắc còn có một cái vòng eo tỉnh tế, sợi tóc nhẹ dương nữ tử thân ảnh, mà khiêu vũ nữ tử lại cùng chỉ cầm kiếm tương đối.

Năm bức họa liền lên xem, làm như hướng người triển lãm ra một cái cái gì chuyện xưa, Thẩm Lan Hi là càng xem càng mê mẩn, cân nhắc khởi trong đó khả năng chuyện xưa tới.

“Chủ tử là coi trọng này trản hoa đăng? Cần phải thử xem đoán đố đèn? Chỉ cần đoán đúng rồi là có thể đổi.” Bạch sương xem Thẩm Lan Hi nhìn chằm chằm vào xem.

Bán hoa đèn quán chủ lúc này chú ý tới nàng, hắn còn không có gặp qua như vậy đẹp công tử, hơn nữa này thân quần áo rõ ràng phi phú tức quý, “Công tử, vừa mới vị tiểu thư này đã đáp đúng đố đèn, công tử nhìn xem còn có hay không mặt khác thích.”

Dứt lời, liền dùng móc đem hoa đăng gỡ xuống giao từ sườn đối với Thẩm Lan Hi Phượng Thần.

Thẩm Lan Hi thấy Phượng Thần bên người nữ tử cùng nàng nói cái gì, mà nàng môi đỏ hơi câu, nháy mắt dạng ra một mạt sáng như sao trời, nhạt như liên hoa tươi cười.

Phượng Thần tiếp nhận hoa đăng, mang theo bên người nàng nữ tử rời đi đám người, Thẩm Lan Hi nhìn nàng bóng dáng, người nọ đi ở thêm đá thượng, rêu xanh trải rộng, lại càng thêm một tâng ý nhị.