Chương 17: Cá cược

Sáng sớm, Thẩm Nghệ tỉnh lại sau phát hiện Lãnh Nhiễm Tịch không có phân phó việc gì, tâm tình rất tốt, mặc quần áo đi đến khu nhà ăn.

Đi đến nhà ăn chỉ có một mình, suối nước nóng này đa phần dành cho người của Lãnh gia đến đây nghỉ ngơi, Thẩm Nghệ một bên ăn cơm một bên suy nghĩ đêm qua Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển làm việc gì.

Lúc Tô Thiển tỉnh lại đã gần giữa trưa. Nàng mở mắt ra, nhìn xung quanh một vòng, cảm giác trSáng sớm, Thẩm Nghệ tỉnh lại sau phát hiện Lãnh Nhiễm Tịch không có phân phó việc gì, tâm tình rất tốt, mặc quần áo đi đến khu nhà ăn.

Đi đến nhà ăn chỉ có một mình, suối nước nóng này đa phần dành cho người của Lãnh gia đến đây nghỉ ngơi, Thẩm Nghệ một bên ăn cơm một bên suy nghĩ đêm qua Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển làm việc gì.

Lúc Tô Thiển tỉnh lại đã gần giữa trưa. Nàng mở mắt ra, nhìn xung quanh một vòng, cảm giác trong phòng bài trí có chút xa lạ, bình tâm một hồi lâu, nàng mới nhớ tới nơi này là khu du lịch của Lãnh thị, đêm qua các nàng đi đến nơi này để thả lỏng.

Nghĩ đến đêm qua, Tô Thiển không khỏi nhìn sang bên cạnh, phát hiện Lãnh Nhiễm Tịch đã rời đi phòng, xoa đầu cẩn thận nhớ lại sự việc đã phát sinh vào tối hôm qua.

Sau khi nàng đẩy Lãnh Nhiễm Tịch ra, hai người đã xấu hổ một lúc lâu, cuối cùng Lãnh Nhiễm Tịch vì muốn giảm bớt không khí xấu hộ này mà đứng dậy đi vào phòng tắm, thẳng đến mười phút lúc sau nàng mới cảm giác được thân thể của mình chậm rãi thả lỏng.

Lúc đó trời cũng đã khuya hơn nữa nàng đã dành nguyên một ngày ra quay phim liền bất tri bất giác mà ngủ quên. Mọi chuyện xảy ra sau đó nàng liền không nhớ gì cả, thậm chí Lãnh Nhiễm Tịch tắm rửa xong khi nào, nàng cũng không biết.

Tô Thiển sửa sang lại chính mình suy nghĩ, mới ngồi dậy, lảo đảo lắc lư mà đi rửa mặt, rửa mặt xong, nàng nhìn vào gương bình tâm lại hít thở sâu vài lần, rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh, phát hiện phòng khách cùng suối nước nóng cũng không có Lãnh Nhiễm Tịch.

“Cô... Cô... Cô.”

Bụng lại vào lúc này lại kêu lên.

Vì thế Tô Thiển quyết định trước đi ra ngoài tìm đồ ăn, vừa thuận tiện đi dạo.

Nhà ăn cũng không khó tìm, Tô Thiển nhìn vào bản đồ chỉ đường rất nhanh chóng tìm được nhà ăn, mới vừa đi vào nhà ăn liền Lãnh Nhiễm Tịch đang làm bò bít tết.

“Thiếu phu nhân.” Phục vụ nhìn thấy Tô Thiển, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.

Lãnh Nhiễm Tịch ngước mắt nhìn phía nàng, chỉ vào bên cạnh bàn ăn, ý bảo nàng đi ra chổ đó chờ một chút.

Tô Thiển nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh một bàn đồ ăn có điểm tâm cùng đồ ngọt, bên cạnh còn có một ít trái cây, rất là phong phú, nếu nói đây là buổi sáng thì nó vô cùng phong phú và xa xỉ.

“Em bữa sáng không có ăn gì, sợ em đói, tôi đã làm nhiều một ít, nhìn xem thích ăn cái nào?” Lãnh Nhiễm Tịch tháo tạp dề xuống, một tay bưng dĩa bò bít tết vừa mới làm xong, một tay cầm chiếc bánh pizza vừa mới ra lò đi tới.

“Tất cả đều là chị làm?” Tô Thiển có chút kinh ngạc.

Hai người đều không có đề qua sự kiện phát sinh vào tối hôm qua, thật giống như trước, cảm giác dường như trước kia chưa từng phát sinh chuyện gì, này giống như thành các nàng chi gian ăn ý.

Lãnh Nhiễm Tịch khó hiểu mà nhìn nàng, “Đúng vậy, em không thích đồ ăn tôi làm?”

“Không có, chị làm hơi nhiều, hai chúng ta lại ăn không hết!”

“Khó được nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút đi, gần đây tôi cảm thấy em rất gầy.” Lãnh Nhiễm Tịch đưa cho Tô Thiển một chén tổ yến.

Tô Thiển tiếp nhận tổ yến cúi đầu uống lên, để ngăn không cho khóe miệng của mình nhếch lên.

Bởi vì Lãnh Nhiễm Tịch cẩn thận, đáy lòng dường như chảy qua một tia cảm động.

“Ai ô, sao nhiều đồ ăn ngon như vậy.” Chợt có một tiếng cười.

Không đợi hai người trả lời, Tiêu Ngôn Cảnh mang theo Lãnh Tử Tịch tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh hai người, gọi phục vụ lấy hai bộ bát đũa mang tới, liền không khách khí mà ăn.

“Oa, A Nhiễm trù nghệ vẫn là như vậy làm người muốn ngừng mà không được a, đáng tiếc không thể thường ăn đến, Tiểu Thiển thật là có lộc ăn!” Tiêu Ngôn Cảnh nếm một miếng bò bít tết liền biết là do Lãnh Nhiễm Tịch làm.

“Nhị tẩu như thế nào mà biết chị ấy làm?”

“A Nhiễm làm tương đương với Michelin, so đồ ăn khách sạn ngon hơn nhiều. Đúng rồi, hai đứa mấy dậy sao?” Tiêu Ngôn Cảnh trong thanh âm lộ ra vũ mị, chớp mắt ái muội.

Làm Tô Thiển không khỏi nhớ tới âm thanh tối hôm qua nghe được, mặt không nhìn được mà đỏ lên.

Tiêu Ngôn Cảnh thấy mặt nàng đỏ lên giống như con cua được nấu chín, cho rằng nàng là ngượng ngùng bị chính mình nói trúng, liền thu hồi tâm tư trêu đùa nàng.

Tô Thiển bình tĩnh lại trong chốc lát mới ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt suy tư của Lãnh Nhiễm Tịch, hai người ánh mắt ở giữa không trung tương ngộ, ‘ oanh ’ mặt nàng lập tức đỏ lên dường như muốn bốc hỏa, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Tô Thiển, Tiêu Ngôn Cảnh ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp gương mặt đỏ lên của Tô Thiển, Tô Thiển cảm thấy Tiêu Cảnh Ngôn đang nhìn chằm chằm vào nên càng ngày càng đỏ.

Tiêu Cảnh Ngôn nhanh chóng đem ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng Lãnh Nhiễm Tịch, bắt gặp được ánh mắt của Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt ý vị không rõ, rồi lại mang theo sung sướиɠ, lạnh lẽo, sáng như sao trời.

Lãnh Tử Tịch đem một phần bánh kem đặt ở trước mắt Tiêu Ngôn Cảnh, tựa hồ bất mãn vì tầm mắt của Tiêu Ngôn Cảnh luôn trên người của những người khăc, Tiêu Ngôn Cảnh thấy thế cười rồi cầm bánh lên ăn.

Ăn cơm xong, bốn người liền cùng đi đến tiểu đảo tản bộ, Lãnh Nhiễm Tịch gọi giám đốc tới, chuẩn bị một cái thuyền nhỏ ở trong hồ nước, bốn người rất nhanh chóng chèo tới một hòn đảo nhỏ, nơi này cảnh sắc thực mỹ, không khí cũng đặc biệt tươi mát, làm mọi người cảm thấy thật sảng khoái.

Tô Thiển nằm ở tiểu đảo ghế nghỉ chân, phơi thái dương, chăm chú thưởng thức mặt hồ yên tĩnh. Khu du lịch vị trí thật là được trời ưu ái, cảnh sắc hợp lòng người, khiến người quên hết thảy phiền não cùng ưu sầu, có bao nhiêu sự yêu thích.

Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Tử Tịch hai người không biết từ nơi nào lấy ra cần câu cùng mồi câu, chuẩn bị câu cá, “Hai người muốn thử câu cá không?”

“Tôi không biết câu cá, nhưng có thể thử.” Tô Thiển nói.

“Trong chốc lát, nghe chị, bảo đảm em có thể câu mấy cái cá lớn.”

Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Tử Tịch đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Ngôn Cảnh đang nói, đồng thời mà lắc đầu.

“Hắc! Các hai chị em các người sao lại thế? Lãnh Tử Tịch chị xem thường em à.”

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời gật đầu.

arrow_forward_ios“Đừng xem thường người khác, như vậy đi, chúng ta 2V2, so một chút, ai thua đêm nay ai nấu cơm.” Tiêu Ngôn Cảnh nghĩ thầm chính mình nói như thế nào cũng đã từng câu cá, còn có thể đánh bại Tô Thiển!

Tiêu Ngôn Cảnh nói xong, Lãnh Tử Tịch tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Nhiễm Tịch nhìn về phía Tô Thiển, muốn biết ý tứ nàng. Tô Thiển gật đầu, bộ dạng có thể.

Lãnh Nhiễm Tịch mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Ngôn Cảnh nói: “Hai người làm cơm, em ăn không vô.”

“Vậy em muốn như thế nào?” Lãnh Tử Tịch nhìn cô.

“Như vậy đi, buổi tối chúng ta ở bãi biển nướng cá đi, em kêu Thẩm Nghệ chuẩn bị đồ vật đưa lại đây. Còn ai thua hôn nồng nhiệt đối phương năm phút.” Tiêu Ngôn Cảnh khóe miệng ngậm một mạt ý vị thâm trường ý cười.

“Này.......” Tô Thiển vẻ mặt khó xử.

Tiêu Ngôn Cảnh giành trước nói: “Không thể lại sửa lại! Hai người đã thay đổi một lần. Thời gian câu cá là hai giờ.”

Lãnh Nhiễm Tịch đạm mạc ánh mắt nhìn về phía nàng, thanh âm bình tĩnh nói: “Hảo.”

Tô Thiển sửng sốt, quay đầu, mang theo kinh ngạc biểu tình nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch, nàng không tin Lãnh Nhiễm Tịch không biết ý tứ của Tiêu Ngôn Cảnh.

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, “Yên tâm, tôi chưa thua bao giơg.”

Bốn người ngồi ở trên sườn núi ô che nắng, Lãnh Nhiễm Tịch thoạt nhìn phi thường có kinh nghiệm, làm mẫu cho Tô Thiển một lần, thuần thục mà gắn mồi câu , tư thế ném côn thoạt nhìn thực mỹ, vừa thấy chính là tay già đời.

Tô Thiển nhìn bộ dạng của cô vừa rồi mà học theo, tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm, sợ xem sai một giây, cá liền không có.

Lãnh Nhiễm Tịch tay thực trầm ổn, tâm thực tĩnh, hơn nửa giờ sau, đã câu không ít, Tô Thiển hướng Lãnh Tử Tịch mà nhìn, phát hiện Lãnh Tử Tịch cũng câu không ít, mà cá của Tiêu Ngôn Cảnh đâu? Nàng cùng mình giống nhau, một cái , một con cũng không câu lên được.

Lãnh Nhiễm Tịch lại kéo một chút cần câu, sau đó một tay kéo lôi, một tay thu tuyến, Tô Thiển nhìn nàng đem cá thả vào xô, có chút hâm mộ, rồi ngồi tiếp tục câu cá của mình.

Lãnh Nhiễm Tịch thấy nàng một con cũng không câu lên được liền nói: “Em nhìn xem mồi câu của em có phải đã bị cá ăn hết không?”

Tô Thiển nâng cần câu lên mới phát hiện mồi câu đã bị cá ăn hết mà nàng một chút cũng chưa phát hiện.

Nàng chậm rãi thu tuyến, lại đưa cho Lãnh Nhiễm Tịch giúp mình thêm mồi câu.

Chỉ chốc lát sau liền phát hiện cần câu có chút run, vội vàng đứng lên nâng côn, thu tuyến, một con cá không lớn cá đã được câu lên.

Lãnh Nhiễm Tịch giúp nàng đem cá thả vào xô, Tô Thiển lại cười đến mi mắt cong.

“Rất vui vẻ?” Lãnh Nhiễm Tịch nhẹ nhàng cười.

“Ân.” Tô Thiển gật đầu híp mắt cười nhìn cô cười.

Bất quá Lãnh Nhiễm Tịch ngây ra một lúc, khóe môi cong lên, dùng tay xoa đầu nàng, dường như xem nàng coi như Bao Quanh, híp mắt nhẹ giọng trả lời: “Hảo bổng.”

Tô Thiển cảm giác một cổ nhiệt nảy lên lỗ tai, nàng mất tự nhiên mà phủ tóc xuống tai che lại lỗ tai đang đỏ bừng.

Tiêu Ngôn Cảnh dùng chân chạm vào Lãnh Tử Tịch, hơi dẩu miệng, ý bảo nàng mau xem hai người tình chàng ý thϊếp.

Lãnh Tử Tịch quay đầu nhìn thoáng qua sau, nhíu mày, con ngươi hiện lên một tia không rõ cảm xúc.

“Làm sao vậy?” Tiêu Ngôn Cảnh ngồi một cái miệng hình, trong cổ họng lại không có phát ra một tia thanh âm.

Lãnh Tử Tịch trên dưới môi không ngừng chạm vào, cũng dùng miệng hình trả lời nàng, “Chị lo lắng em ấy sẽ bị thương.”

Tiêu Ngôn Cảnh vỗ mu bàn tay của cô, hai người liền nhìn phía mặt hồ, không biết suy nghĩ cái gì.

Hết hai giờ, bốn người đứng ở một chỗ đếm cá, Lãnh Nhiễm Tịch thùng tám con cá, Tô Thiển có một cái, Lãnh Tử Tịch thùng có mười con, mà Tiêu Ngôn Cảnh một con đều không có.

Nếu là bình thường Tiêu Ngôn Cảnh nhất định sẽ không cao hứng, bất quá hôm nay nàng lại không thèm để ý chính mình có câu được cá hay không, Tiêu Ngôn Cảnh vui vẻ mà nhìn về phía Tô Thiển, “Thua a! Mau, mau, chị muốn xem hôn nồng nhiệt năm phút!!!”

Dứt lời, Tô Thiển trên mặt liền nhiễm một mảng đỏ ửng.

Lãnh Nhiễm Tịch cau mày nghiêng đầu nhìn Tô Thiển vẫn luôn đứng sau lưng cô, “Cơm nước xong đi, đói bụng, Thẩm Nghệ đều chuẩn bị tốt.”

“Hành.” Tiêu Ngôn Cảnh dựa Lãnh Tử Tịch lười biếng nói.

Lãnh Nhiễm Tịch đem bớt cá thả đi, để lại bảy con cá lớn làm đồ nướng BBQ , thấy bên người không còn ai khác liền quay lại, “Thực xin lỗi, không nghĩ tới sẽ thua.”

“Lãnh tổng, không phải chị chưa từng thua sao?” Tô Thiển trào phúng mà cười.

Lãnh Nhiễm Tịch nhấp nhấp miệng, đi theo phía sau nàng, ánh mắt tối tăm không rõ.

Đi đến bên hồ, Thẩm Nghệ tất cả đồ chuẩn bị đầy đủ, còn từ nhà ăn mang đến thịt bò, cánh gà, Lãnh Nhiễm Tịch động tác thuần thục xử lý cá, lại ướp thịt bò, cánh gà.

Chờ cô xử lý tốt, Thẩm Nghệ đã đem than chuẩn bị tốt, tùy thời chờ cô nướng chế, trải qua một giờ chuẩn bị cùng nấu nướng, trên đảo nhỏ tràn ngập mùi hương của đồ ăn.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn trừ bỏ Tô Thiển đang thất thần ăn uống, mặt khác ba người còn lại thì vui vẻ ăn ngon, đặc biệt là Thẩm Nghệ phảng phất vài đời đều không được ăn.ong phòng bài trí có chút xa lạ, bình tâm một hồi lâu, nàng mới nhớ tới nơi này là khu du lịch của Lãnh thị, đêm qua các nàng đi đến nơi này để thả lỏng.

Nghĩ đến đêm qua, Tô Thiển không khỏi nhìn sang bên cạnh, phát hiện Lãnh Nhiễm Tịch đã rời đi phòng, xoa đầu cẩn thận nhớ lại sự việc đã phát sinh vào tối hôm qua.

Sau khi nàng đẩy Lãnh Nhiễm Tịch ra, hai người đã xấu hổ một lúc lâu, cuối cùng Lãnh Nhiễm Tịch vì muốn giảm bớt không khí xấu hộ này mà đứng dậy đi vào phòng tắm, thẳng đến mười phút lúc sau nàng mới cảm giác được thân thể của mình chậm rãi thả lỏng.

Lúc đó trời cũng đã khuya hơn nữa nàng đã dành nguyên một ngày ra quay phim liền bất tri bất giác mà ngủ quên. Mọi chuyện xảy ra sau đó nàng liền không nhớ gì cả, thậm chí Lãnh Nhiễm Tịch tắm rửa xong khi nào, nàng cũng không biết.

Tô Thiển sửa sang lại chính mình suy nghĩ, mới ngồi dậy, lảo đảo lắc lư mà đi rửa mặt, rửa mặt xong, nàng nhìn vào gương bình tâm lại hít thở sâu vài lần, rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh, phát hiện phòng khách cùng suối nước nóng cũng không có Lãnh Nhiễm Tịch.

“Cô... Cô... Cô.”

Bụng lại vào lúc này lại kêu lên.

Vì thế Tô Thiển quyết định trước đi ra ngoài tìm đồ ăn, vừa thuận tiện đi dạo.

Nhà ăn cũng không khó tìm, Tô Thiển nhìn vào bản đồ chỉ đường rất nhanh chóng tìm được nhà ăn, mới vừa đi vào nhà ăn liền Lãnh Nhiễm Tịch đang làm bò bít tết.

“Thiếu phu nhân.” Phục vụ nhìn thấy Tô Thiển, không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.

Lãnh Nhiễm Tịch ngước mắt nhìn phía nàng, chỉ vào bên cạnh bàn ăn, ý bảo nàng đi ra chổ đó chờ một chút.

Tô Thiển nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh một bàn đồ ăn có điểm tâm cùng đồ ngọt, bên cạnh còn có một ít trái cây, rất là phong phú, nếu nói đây là buổi sáng thì nó vô cùng phong phú và xa xỉ.

“Em bữa sáng không có ăn gì, sợ em đói, tôi đã làm nhiều một ít, nhìn xem thích ăn cái nào?” Lãnh Nhiễm Tịch tháo tạp dề xuống, một tay bưng dĩa bò bít tết vừa mới làm xong, một tay cầm chiếc bánh pizza vừa mới ra lò đi tới.

“Tất cả đều là chị làm?” Tô Thiển có chút kinh ngạc.

Hai người đều không có đề qua sự kiện phát sinh vào tối hôm qua, thật giống như trước, cảm giác dường như trước kia chưa từng phát sinh chuyện gì, này giống như thành các nàng chi gian ăn ý.

Lãnh Nhiễm Tịch khó hiểu mà nhìn nàng, “Đúng vậy, em không thích đồ ăn tôi làm?”

“Không có, chị làm hơi nhiều, hai chúng ta lại ăn không hết!”

“Khó được nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút đi, gần đây tôi cảm thấy em rất gầy.” Lãnh Nhiễm Tịch đưa cho Tô Thiển một chén tổ yến.

Tô Thiển tiếp nhận tổ yến cúi đầu uống lên, để ngăn không cho khóe miệng của mình nhếch lên.

Bởi vì Lãnh Nhiễm Tịch cẩn thận, đáy lòng dường như chảy qua một tia cảm động.

“Ai ô, sao nhiều đồ ăn ngon như vậy.” Chợt có một tiếng cười.

Không đợi hai người trả lời, Tiêu Ngôn Cảnh mang theo Lãnh Tử Tịch tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh hai người, gọi phục vụ lấy hai bộ bát đũa mang tới, liền không khách khí mà ăn.

“Oa, A Nhiễm trù nghệ vẫn là như vậy làm người muốn ngừng mà không được a, đáng tiếc không thể thường ăn đến, Tiểu Thiển thật là có lộc ăn!” Tiêu Ngôn Cảnh nếm một miếng bò bít tết liền biết là do Lãnh Nhiễm Tịch làm.

“Nhị tẩu như thế nào mà biết chị ấy làm?”

“A Nhiễm làm tương đương với Michelin, so đồ ăn khách sạn ngon hơn nhiều. Đúng rồi, hai đứa mấy dậy sao?” Tiêu Ngôn Cảnh trong thanh âm lộ ra vũ mị, chớp mắt ái muội.

Làm Tô Thiển không khỏi nhớ tới âm thanh tối hôm qua nghe được, mặt không nhìn được mà đỏ lên.

Tiêu Ngôn Cảnh thấy mặt nàng đỏ lên giống như con cua được nấu chín, cho rằng nàng là ngượng ngùng bị chính mình nói trúng, liền thu hồi tâm tư trêu đùa nàng.

Tô Thiển bình tĩnh lại trong chốc lát mới ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt suy tư của Lãnh Nhiễm Tịch, hai người ánh mắt ở giữa không trung tương ngộ, ‘ oanh ’ mặt nàng lập tức đỏ lên dường như muốn bốc hỏa, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Tô Thiển, Tiêu Ngôn Cảnh ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp gương mặt đỏ lên của Tô Thiển, Tô Thiển cảm thấy Tiêu Cảnh Ngôn đang nhìn chằm chằm vào nên càng ngày càng đỏ.

Tiêu Cảnh Ngôn nhanh chóng đem ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng Lãnh Nhiễm Tịch, bắt gặp được ánh mắt của Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt ý vị không rõ, rồi lại mang theo sung sướиɠ, lạnh lẽo, sáng như sao trời.

Lãnh Tử Tịch đem một phần bánh kem đặt ở trước mắt Tiêu Ngôn Cảnh, tựa hồ bất mãn vì tầm mắt của Tiêu Ngôn Cảnh luôn trên người của những người khăc, Tiêu Ngôn Cảnh thấy thế cười rồi cầm bánh lên ăn.

Ăn cơm xong, bốn người liền cùng đi đến tiểu đảo tản bộ, Lãnh Nhiễm Tịch gọi giám đốc tới, chuẩn bị một cái thuyền nhỏ ở trong hồ nước, bốn người rất nhanh chóng chèo tới một hòn đảo nhỏ, nơi này cảnh sắc thực mỹ, không khí cũng đặc biệt tươi mát, làm mọi người cảm thấy thật sảng khoái.

Tô Thiển nằm ở tiểu đảo ghế nghỉ chân, phơi thái dương, chăm chú thưởng thức mặt hồ yên tĩnh. Khu du lịch vị trí thật là được trời ưu ái, cảnh sắc hợp lòng người, khiến người quên hết thảy phiền não cùng ưu sầu, có bao nhiêu sự yêu thích.

Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Tử Tịch hai người không biết từ nơi nào lấy ra cần câu cùng mồi câu, chuẩn bị câu cá, “Hai người muốn thử câu cá không?”

“Tôi không biết câu cá, nhưng có thể thử.” Tô Thiển nói.

“Trong chốc lát, nghe chị, bảo đảm em có thể câu mấy cái cá lớn.”

Lãnh Nhiễm Tịch cùng Lãnh Tử Tịch đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Ngôn Cảnh đang nói, đồng thời mà lắc đầu.

“Hắc! Các hai chị em các người sao lại thế? Lãnh Tử Tịch chị xem thường em à.”

Hai người nhìn nhau cười, đồng thời gật đầu.

arrow_forward_ios“Đừng xem thường người khác, như vậy đi, chúng ta 2V2, so một chút, ai thua đêm nay ai nấu cơm.” Tiêu Ngôn Cảnh nghĩ thầm chính mình nói như thế nào cũng đã từng câu cá, còn có thể đánh bại Tô Thiển!

Tiêu Ngôn Cảnh nói xong, Lãnh Tử Tịch tỏ vẻ đồng ý, Lãnh Nhiễm Tịch nhìn về phía Tô Thiển, muốn biết ý tứ nàng. Tô Thiển gật đầu, bộ dạng có thể.

Lãnh Nhiễm Tịch mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Ngôn Cảnh nói: “Hai người làm cơm, em ăn không vô.”

“Vậy em muốn như thế nào?” Lãnh Tử Tịch nhìn cô.

“Như vậy đi, buổi tối chúng ta ở bãi biển nướng cá đi, em kêu Thẩm Nghệ chuẩn bị đồ vật đưa lại đây. Còn ai thua hôn nồng nhiệt đối phương năm phút.” Tiêu Ngôn Cảnh khóe miệng ngậm một mạt ý vị thâm trường ý cười.

“Này.......” Tô Thiển vẻ mặt khó xử.

Tiêu Ngôn Cảnh giành trước nói: “Không thể lại sửa lại! Hai người đã thay đổi một lần. Thời gian câu cá là hai giờ.”

Lãnh Nhiễm Tịch đạm mạc ánh mắt nhìn về phía nàng, thanh âm bình tĩnh nói: “Hảo.”

Tô Thiển sửng sốt, quay đầu, mang theo kinh ngạc biểu tình nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch, nàng không tin Lãnh Nhiễm Tịch không biết ý tứ của Tiêu Ngôn Cảnh.

Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, “Yên tâm, tôi chưa thua bao giơg.”

Bốn người ngồi ở trên sườn núi ô che nắng, Lãnh Nhiễm Tịch thoạt nhìn phi thường có kinh nghiệm, làm mẫu cho Tô Thiển một lần, thuần thục mà gắn mồi câu , tư thế ném côn thoạt nhìn thực mỹ, vừa thấy chính là tay già đời.

Tô Thiển nhìn bộ dạng của cô vừa rồi mà học theo, tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm, sợ xem sai một giây, cá liền không có.

Lãnh Nhiễm Tịch tay thực trầm ổn, tâm thực tĩnh, hơn nửa giờ sau, đã câu không ít, Tô Thiển hướng Lãnh Tử Tịch mà nhìn, phát hiện Lãnh Tử Tịch cũng câu không ít, mà cá của Tiêu Ngôn Cảnh đâu? Nàng cùng mình giống nhau, một cái , một con cũng không câu lên được.

Lãnh Nhiễm Tịch lại kéo một chút cần câu, sau đó một tay kéo lôi, một tay thu tuyến, Tô Thiển nhìn nàng đem cá thả vào xô, có chút hâm mộ, rồi ngồi tiếp tục câu cá của mình.

Lãnh Nhiễm Tịch thấy nàng một con cũng không câu lên được liền nói: “Em nhìn xem mồi câu của em có phải đã bị cá ăn hết không?”

Tô Thiển nâng cần câu lên mới phát hiện mồi câu đã bị cá ăn hết mà nàng một chút cũng chưa phát hiện.

Nàng chậm rãi thu tuyến, lại đưa cho Lãnh Nhiễm Tịch giúp mình thêm mồi câu.

Chỉ chốc lát sau liền phát hiện cần câu có chút run, vội vàng đứng lên nâng côn, thu tuyến, một con cá không lớn cá đã được câu lên.

Lãnh Nhiễm Tịch giúp nàng đem cá thả vào xô, Tô Thiển lại cười đến mi mắt cong.

“Rất vui vẻ?” Lãnh Nhiễm Tịch nhẹ nhàng cười.

“Ân.” Tô Thiển gật đầu híp mắt cười nhìn cô cười.

Bất quá Lãnh Nhiễm Tịch ngây ra một lúc, khóe môi cong lên, dùng tay xoa đầu nàng, dường như xem nàng coi như Bao Quanh, híp mắt nhẹ giọng trả lời: “Hảo bổng.”

Tô Thiển cảm giác một cổ nhiệt nảy lên lỗ tai, nàng mất tự nhiên mà phủ tóc xuống tai che lại lỗ tai đang đỏ bừng.

Tiêu Ngôn Cảnh dùng chân chạm vào Lãnh Tử Tịch, hơi dẩu miệng, ý bảo nàng mau xem hai người tình chàng ý thϊếp.

Lãnh Tử Tịch quay đầu nhìn thoáng qua sau, nhíu mày, con ngươi hiện lên một tia không rõ cảm xúc.

“Làm sao vậy?” Tiêu Ngôn Cảnh ngồi một cái miệng hình, trong cổ họng lại không có phát ra một tia thanh âm.

Lãnh Tử Tịch trên dưới môi không ngừng chạm vào, cũng dùng miệng hình trả lời nàng, “Chị lo lắng em ấy sẽ bị thương.”

Tiêu Ngôn Cảnh vỗ mu bàn tay của cô, hai người liền nhìn phía mặt hồ, không biết suy nghĩ cái gì.

Hết hai giờ, bốn người đứng ở một chỗ đếm cá, Lãnh Nhiễm Tịch thùng tám con cá, Tô Thiển có một cái, Lãnh Tử Tịch thùng có mười con, mà Tiêu Ngôn Cảnh một con đều không có.

Nếu là bình thường Tiêu Ngôn Cảnh nhất định sẽ không cao hứng, bất quá hôm nay nàng lại không thèm để ý chính mình có câu được cá hay không, Tiêu Ngôn Cảnh vui vẻ mà nhìn về phía Tô Thiển, “Thua a! Mau, mau, chị muốn xem hôn nồng nhiệt năm phút!!!”

Dứt lời, Tô Thiển trên mặt liền nhiễm một mảng đỏ ửng.

Lãnh Nhiễm Tịch cau mày nghiêng đầu nhìn Tô Thiển vẫn luôn đứng sau lưng cô, “Cơm nước xong đi, đói bụng, Thẩm Nghệ đều chuẩn bị tốt.”

“Hành.” Tiêu Ngôn Cảnh dựa Lãnh Tử Tịch lười biếng nói.

Lãnh Nhiễm Tịch đem bớt cá thả đi, để lại bảy con cá lớn làm đồ nướng BBQ , thấy bên người không còn ai khác liền quay lại, “Thực xin lỗi, không nghĩ tới sẽ thua.”

“Lãnh tổng, không phải chị chưa từng thua sao?” Tô Thiển trào phúng mà cười.

Lãnh Nhiễm Tịch nhấp nhấp miệng, đi theo phía sau nàng, ánh mắt tối tăm không rõ.

Đi đến bên hồ, Thẩm Nghệ tất cả đồ chuẩn bị đầy đủ, còn từ nhà ăn mang đến thịt bò, cánh gà, Lãnh Nhiễm Tịch động tác thuần thục xử lý cá, lại ướp thịt bò, cánh gà.

Chờ cô xử lý tốt, Thẩm Nghệ đã đem than chuẩn bị tốt, tùy thời chờ cô nướng chế, trải qua một giờ chuẩn bị cùng nấu nướng, trên đảo nhỏ tràn ngập mùi hương của đồ ăn.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn trừ bỏ Tô Thiển đang thất thần ăn uống, mặt khác ba người còn lại thì vui vẻ ăn ngon, đặc biệt là Thẩm Nghệ phảng phất vài đời đều không được ăn.