Chương 9: Thủy Trọng Sở

Lường trước được Dạ Hương xuất chiêu, luôn chọn vị trí thâm hiểm, hai lần xuất hư chiêu đột nhiên trong tay áo ám khí bay ra, Lăng Việt Sơn xoay mình tránh né lại có hương độc trước mặt, hắn vận khí hất tay áo loại bỏ phần lớn độc phấn, nhưng vẫn không khỏi hít một hơi. Dạ Hương nhất thời mừng rỡ, quay người hướng ngoài phòng bỏ chạy.

Hai Dạ Hương đạo tặc một trước một sau, cười khanh khách quái dị chạy đi. Trần Kiếm Phi đem Lý Hiểu Nguyệt giao cho một gã hộ vệ phía sau, cùng với mấy môn khách giang hồ phi người đuổi theo. Lăng Việt Sơn thầm nói, giận dữ, thầm nghĩ: “Bà nhà nó, lại có thể đánh lén ta, so với lão đầu chết tiệt còn nham hiểm hơn bội phần”

Hắn mới xuống núi, làm sao biết trong chốn giang hồ còn nhiều tiểu nhân ra tay thâm độc, lại nói sư phụ già ra chiêu tuy mạnh nhưng vẫn còn lưu tình. Hắn nhún chân, liền giống như chim ưng phi thân ra ngoài.

Lăng Việt Sơn khinh công rất cao, một lúc đã bỏ lại mấy người kinh công kém. Chỉ còn lại ba người Trần Kiếm Phi, Võ Đang phó đạo trưởng cùng Thanh Phong kiếm Lý Siêu. Mắt thấy khoảng cách so với mấy người kia càng lúc càng xa, Dạ Hương đạo tặc rất vui vẻ, lại thấy Lăng Việt Sơn chạy tới trước mặt Trần Kiếm Phi, nhanh chóng tiến gần bọn hắn.

Mọi người thầm giật mình. Hai Dạ Hương cắn răng, trao đổi ánh mắt, thân ảnh đột nhiên tách rời, chạy theo hai hướng. Lăng Việt Sơn ngẩn người, há hốc mồm dừng lại một chút, chọn một hướng lại đuổi theo, Trần Kiếm Phi cùng phó đạo trưởng truy đuổi người kia, Lý Siêu thì đi theo hướng Lăng Việt Sơn chạy tới.

Thủy Nhược Vân ở trong rừng cầm cành cây nhỏ bực mình, quật từng phát lên cây cổ thụ. Thủy Trọng Sở nhỏ giọng khuyên: “Được rồi, muội muội. Trần đại ca lần này là đi làm việc lớn, bởi vì bắt da^ʍ tặc nổi danh, cho nên mới không cho muội đi cùng. Lần sau bắt đạo tặc, nhất định để nữ hiệp muội muội ra tay, được không?”

”Không cần, mọi người đều gạt muội, đồng ý mang muội đi hành tẩu giang hồ, kết quả vừa gặp phải sự việc đều đem muội bỏ lại. Người ta cũng học võ, vì cái gì không cho muội đi? Muội chưa từng gặp qua trường hợp bắt kẻ trộm.” Nữ nhân trẻ giương đôi mắt to trong suốt, nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

“Không phải cố ý không cho muội đi. Muội xem, ca ca cũng không đi nhé, còn Sở Doanh tỷ tỷ cũng không đi? Đó là việc của thúc bá Kiếm Phi, coi như là việc nhà. Việc nhà của người ta, chúng ta không nên nhúng tay, có đúng không?”

Thủy Trọng Sở thầm ca thán trong lòng, có trời mới biết hắn cũng rất muốn đi xem náo nhiệt, bắt được da^ʍ tặc có bao nhiêu là uy phong. Thiếu niên trên giang hồ, ai không muốn nâng cao tên tuổi. Nhưng tiểu bảo bối trong nhà không an phận hết lần này tới lần khác náo loạn đòi đi, hắn đành phải lưu lại trông coi nàng, tránh xảy ra chuyện, nếu không cha mẹ sẽ đem hắn đi lột da.

Nói đến muội muội Thủy Nhược Vân bảo bối của hắn, dáng người đáng yêu hoạt bát, rất xinh đẹp, tình tính có chút không biết trời cao đất dầy do được người trong nhà cưng chiều. Nàng lanh lợi ôn hoà thuần hậu, giống như một nàng tiên nhỏ, dễ thương vô cùng. Nhưng tính tình tuỳ hứng lại hay giở trò, hơi giống tiểu ác ma, có thể trêu đùa khiến người khác xin tha mạng.

Mỗi lần tiểu ác ma nổi giận, hầu như ca ca này đều chịu khổ. Bởi vì không cho nàng – hiệp nữ giang hồ xuống núi bắt trộm, bà cô nhỏ liền giở trò tính khí tiểu thư từ nhà trọ đi tới rừng cây hoang dã, đến khi đi mệt lại ở đây dạy dỗ cái cây. Sau một lúc làm ầm ĩ, nàng cũng mệt mỏi, có lẽ muốn đại thiếu gia đây còng lưng đưa nàng quay về nhà trọ.

Trời ơi… Thủy Trọng Sở oán thán, thanh niên nhà ai có lòng tốt, mau rước nàng đi, muốn nàng ngay lập tức mười lăm tuổi, có thể lập gia đình, phải thay người chịu khổ thôi.

Thủy Trọng Sở dỗ ngọt tiểu bảo bối đang giận giữ, bỗng nhiên một trận cười quái dị truyền đến, một người che mặt, mặc áo đen xông đến đây, dáng người đơn độc, làm cho bọn họ trở tay không kịp. Người mặc áo đen đưa tay sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Vân, giọng nói khanh khách: “Không bắt được con gái Lý gia, cô gái này cũng rất tốt. Ta đây muốn bắt đi.” Dứt lời liền một tay tóm lấy Thủy Nhược Vân.