Chương 10: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Thủy Nhược Vân không kịp phản ứng, người đã mềm nhũn do bị điểm huyệt. Thủy Trọng Sở khϊếp sợ, đánh một chưởng về phía trước muốn đoạt người, nhưng không biết người kia có phương pháp gì, lật người xoay khửu tay tung chưởng, hung hăng đẩy tới một phía. Người bịt mặt này chính là Dạ Hương đạo tặc bị Trần Kiếm Phi cùng phó đạo trưởng đuổi theo, trên đường chạy, đã bỏ xa đám người kia, lại gặp Thủy Nhược Vân bề ngoài như vẽ, bỗng nổi lên bụng dạ xấu xa, tối nay, cũng không thể tay không trở về.

Thủy Nhược Vân bị người mặc áo đen vác trên vai, nàng hoảng sợ hét chói tai. Thủy Trọng Sở rất hoảng hốt, dù thế nào đi nữa, cũng không thể để người này bắt muội muội mang đi. Đánh chưa tới mười chiêu, hắn bị một cước đá vào ngực, cảm thấy ở cổ họng ngọt lịm, phun ra ngụm máu tươi, không tiếp tục đứng dậy được

Hơi nhấc mắt lên, không hiểu sao lại thấy có hai người mặc áo đen? Một lần nữa tập trung nhìn, đúng là có hai người mặc áo đen giống nhau như đúc. Một người vác Thủy Nhược Vân, người kia tay không: “Chạy thật xa, cuối cùng cũng thoát.” Tiếng nói kia chẳng giống nam chẳng giống nữ, giọng điệu nhanh lại kỳ quái.

Hai người nhìn Thủy Trọng Sở ở dưới đất, lại nhìn Thủy Nhược Vân trên vai đang la hét, cười rộ lên khanh khách rất quái dị. Sau khi trao đổi ánh mắt, người tay không đánh ra một chưởng, hướng Thủy Trọng Sở.

Lúc này, một luồng khí tàn bạo xông tới, Dạ Hương đạo tặc kêu lên bi thảm, không kịp trốn tránh, trên lòng bàn tay xuất hiện một lỗ hổng vừa sâu vừa lớn, xuyên qua lòng bàn tay, đó là một chiếc lá cây. Một thiếu niên anh tuấn nhảy đến trước mặt bọn hắn, cười hì hì nói: “Ông nội ngươi làm sao có thể để cho ngươi thoát, chẳng qua cho ngươi chút thời gian, xem ngươi có thể chạy được tới đâu. Trò chơi bịt mắt bắt dê này chính là sở thích của lão đầu chết tiệt.” Đây không phải Lăng Việt Sơn thì là ai.

Hai Dạ Hương đạo tặc trong mắt đều hiện lên sự ngạc nhiên, một người đem Thủy Nhược Vân trên vai vứt xuống đất, vung tay tung phấn độc. Thủy Nhược Vân rơi xuống đất kêu một tiếng đau đớn, Lăng Việt Sơn nhìn thấy, sắc mặt căng thẳng, đúng là tiên nữ nhỏ. Không do dự, tung một chưởng qua, đánh bay phần lớn phấn độc, nhưng vẫn sót lại một ít rơi xuống trên người Thủy Nhược Vân. Ngay lập tức hai Dạ Hương đạo tặc đã liên thủ tấn công đến đây.

Lăng Việt Sơn giận dữ, giơ chưởng hướng hai người đánh qua. Hai Dạ Hương đạo tặc rất ăn ý, tuy mang thương tích nhưng động tác cũng không chậm chạp, Lăng Việt Sơn chỉ cùng sư phụ quái lão nhân tập luyện, kinh nghiệm thực chiến giang hồ quá ít, lúc này lại bị liên thủ tấn công, có phần luống cuống tay chân, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.

Nhưng thời gian đánh nhau càng lâu, hắn càng đánh càng hay, rất nhanh đã nhìn ra võ thuật của Dạ Hương, dần dần thừa khả năng ứng phó. Đã sắp chiếm thế thượng phong. Một Dạ Hương vội đưa tay kéo Thủy Nhược Vân tới. Lăng Việt Sơn sợ bị thương người đẹp, lại không dám ra tay mạnh, lắc mình tránh đi. Dạ Hương đạo tặc không có ý định kéo lại, mắt thấy Thủy Nhược Vân sặp đυ.ng vào thân cây, Lăng Việt Sơn sợ tiên nữ trẻ bị thương, liền đứng chắn trước cây. Thủy Nhược Vân ngã mạnh vào trong l*иg ngực của hắn, bị quăng mạnh, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn. Lăng Việt Sơn trong lòng đau khổ, một lúc sau thế tiến công mới dừng lại.

Lúc này, nhóm người Trần Kiếm Phi cùng phó đaọ trưởng cuối cùng cũng tìm được nơi này, thoáng chốc đã vây quanh Dạ Hương đạo tặc cùng nhau tấn công. Lăng Việt Sơn khẩn trương, kêu lên: “Đừng làm nàng bị thương.” Hai Dạ Hương nhìn thấy tình thế không ổn, liếc mắt nhìn nhau, đem Thủy Nhược Vân hướng rừng cây, ở chỗ vách đá rút lui.

Trần Kiếm Phi cùng Lăng Việt Sơn lo lắng cho người đẹp, ra tay giữ lại. Ngoài hai người cũng không có ai quan tâm, nhiều lắm chỉ chuẩn bị mà thôi, bắt được Dạ Hương đạo tặc mới là quan trọng nhất. Dạ Hương đối mặt với bốn người, thấy khó có thể thoát thân, vung tay, đem Thủy Nhược Vân quăng xuống vách núi. Trần Kiếm Phi khϊếp sợ, đã không kịp cứu người, trơ mắt nhìn nàng như diều đứt dây từ từ rơi xuống. Bên này Lăng Việt Sơn kêu to một tiếng, phóng người nhảy xuống vách núi, đuổi theo bóng người nhỏ xinh kia.