Chương 8: Dạ Hương Đạo Tặc

Người đó chính là Dạ Hương đạo tặc, hắn không ngừng nghỉ, thân hình cực nhanh, né tránh mấy người kia bao vây, xoay người di chuyển trên mái hiên. Chỉ chốc lát lại quay người vào lầu các, trước cửa lầu các có ba môn khách giang hồ đang cùng tấn công, vài người cùng Dạ Hương đạo tặc từ cửa sổ lầu các vọt ra. Người trên mái hiên lúc này cũng nhảy xuống, cùng nhau vây kín xung quanh Dạ Hương đạo tặc.

Dạ Hương đạo tặc.đó khinh công quả thực tuyệt vời, khẽ uốn người, đánh rơi ba thanh kiếm ở giữa. Xoay người lại tung hai quyền, khiến hai môn khách ngã xuống đất. Bên cạnh mấy người cùng nhau tấn công, ép hắn lui về hướng lầu bên phải.

Một đám người đánh nhau hừng hực khí thế, bên này Lăng Việt Sơn cảm thấy có gì đó không thích hợp trong lầu các còn có người!

Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn chỉ nghe được có tiếng người đánh nhau, kêu rên. Một lúc sau, yên tĩnh trở lại. Một bóng dáng lặng lẽ từ trong lầu thoát ra, quay người xông vào trong sương phòng Lý viên ngoại sắp xếp, lát sau bế một người chạy ra.

Ở một bên, phần lớn môn khách còn tại cùng Dạ Hương đạo tặc dây dưa, đưa hắn tiến vào nơi Võ Đang phó trưởng lão bố trí Đấu Tinh trận, không lường trước người tới biết rõ trận pháp, sửa đổi vài cái, lại đem mấy môn khách vây ở trong đó. Mọi người toàn lực ứng phó, tập trung tinh thần đáp trả Dạ Hương đạo tặc, không biết rằng bên kia tên còn lại đã lẻn đến sương phòng của Lý viên ngoại, đem Lý tiểu thư cướp đi.

Lăng Việt Sơn đứng ngăn chặn, chờ Dạ Hương đạo tặc lại đây. Đúng lúc này, đã thấy một thân áo trắng bồng bềnh, Trần Kiếm Phi cầm kiếm chặn trước mặt người nọ, một chiêu “Thải tuyết tham hoa” bay thẳng đến trước mặt. Dạ Hương đạo tặc này cũng không e sợ, nghiêng mình tránh thoát, không chút do dự đem người trong tay hướng Trần Kiếm Phi đánh tới. Trần Kiếm Phi không dám đả thương người, thu kiếm vươn tay đỡ được Lý Hiểu Tình, bên kia Lăng Việt Sơn thấy vậy hiểu được, hô to một tiếng: “Cẩn thận phía dưới bên phải hắn có trảo đột kích”.

Dạ Hương đạo tặc đó ra tay hiểm độc, Trần Kiếm Phi hoảng hốt, nguy hiểm hiện lên, vạt áo bị chộp. Không băt được Lý Hiểu Tình, mắt thấy muốn rơi xuống, Dạ Hương đạo tặc thân thủ cực nhanh, đem nàng ôm trở về, cười khanh khách rất quái dị, nghe không ra giọng nam hay giọng nữ.

Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, đột nhiên thấy phía trước một chưởng như đao, nháy mắt liền lùi lại hai bước, nhưng không thể tránh đi, bất đắc dĩ bỏ người trong lòng xuống, đưa tay tiếp chưởng. Một chưởng trước mặt chưa ngừng, bụng đã trúng một quyền, đẩy hắn lui ba thước, tập trung nhìn lại, cách ba trượng là thiếu niên áo vải. Người đó khi nào tiếp cận, xuất chiêu thế nhưng hắn lại không phát hiện được. Vừa mới buông Lý Hiểu Tình lại bị thiếu niên dùng một tay thoải mái bắt lấy, đưa cho Trần Kiếm Phi. Ba động tác này liền mạch lưu loát, không hề sơ hở.

Trần Kiếm Phi với Dạ Hương đạo tặc đều sợ hãi cùng hoài nghi, thiếu niên này không biết là người thế nào. Thân thủ cực nhanh ra chiêu quái dị, nhìn không ra môn phái. Lúc này, một người khác ơ trong trận chiến cùng Dạ Hương đạo tặc thoát đi, liền lại đây. Thấy thế kêu lên: “Sao lại thế này, hỏng việc sao?”. Giọng nói cũng không phải nam, không phải nữ.

Hai người này che mặt, nhưng điệu bộ, dáng người, hai con mắt lộ ra, đúng là giống nhau như đúc, không sai tí nào. Không đợi Dạ Hương đạo tặc trả lời, hai người nhìn nhau, chỉ một ánh mắt, liền ăn ý mười phần bắt đầu động thủ, một người hướng Lăng Việt Sơn tấn công, một người hướng Trần Kiếm Phi xuất chiêu.

Trần Kiếm Phi trong tay ôm Lý Hiểu Tình, thấy Dạ Hương đánh tới, cho là lại muốn đoạt người, vội xoay người tránh đi, loáng cái đã lui mấy bước. Không ngờ đây chỉ là hư chiêu của Dạ Hương, Dạ Hương thấy được khe hở, lắc người liền trốn. Bên này Lăng Việt Sơn ra chiêu thuận lợi, càng có lòng tin, thầm nghĩ lão đầu chết tiệt dạy dỗ còn có chút tác dụng.