Chương 7: Tiếu Diện Kim Đồng Lăng Việt Sơn

Thì ra cần có một cái biệt hiệu để làm việc à. Lăng Việt Sơn lộ ra vẻ mặt cười trẻ con, nói mình bái Việt Sơn truy hồn chưởng làm sư phụ, bởi vì từ khi hành tẩu giang hồ đến nay luôn khiêm tốn, nên mới không đặt danh hiệu. Nhưng bản lĩnh của hắn cao cường, lần này thành tâm giúp đỡ Lý gia bắt đạo tặc, nếu như không có hắn, tên da^ʍ tặc kia có cơ hội gây án rất lớn. Chỉ sợ đến lúc đó hỏng việc, đại ca gác cửa sẽ bị trách cứ.

Người gác cửa bị dọa cho sửng sốt, rồi lại nói : “Vậy ngươi đánh mấy chiêu cho ta xem?”

Lăng Việt Sơn không biết hắn có mưu kế gì, sợ đánh ra mấy chiêu vụng về, liền trưng ra bộ dạng cao ngạo nói: “Công phu thật sự của ta nào có thể tùy tiện ở ngoài cửa thể hiện. Như vậy đi, ta sẽ nâng một vật nặng để ngươi nhìn, mời hiểu được ta trời sinh sức mạnh to lớn, võ nghệ cao siêu.”

Dứt lời liền đi đến tượng sư tử trước cửa phủ, vận nội lực, nhấc tay, một tay đem tương sư tử hai trăm cân nâng lên, vẫy hai cái, mặt không đỏ hơi thở không gấp rồi chậm rãi nhẹ nhàng buông xuống. Hắn ở trong núi cùng quái lão nhân mỗi ngày đánh nhau, chưởng lực của lão nhân kinh người, đánh cho những viên đá to bay tới, nếu ở bên cạnh, nội công không đủ, bản lĩnh tốc độ không giỏi, thì sớm tìm đường chết. Hắn khổ luyện mười năm, nâng tượng sư tử đương nhiên khỏi phải nói.

Người gác cửa thấy vậy trợn mắt há mồm, vội mở cửa đón hắn vào. Nhưng không có biệt hiệu cũng không tốt cho người quản công việc, nghĩ lại thiếu niên này cười hì hì, mặt trẻ con, tại bản danh sách giang hồ môn khách viết “Tiếu diện kim đồng Lăng Việt Sơn”. Đại ca gác cửa không thể biết, chính Lăng Việt Sơn đang mừng thầm tiến vào, theo ý nghĩ của hắn, một tay nâng tượng sư tử với trò đập vỡ tảng đá ở phố xá sầm uất lúc trước là cũng một loại.

Thoáng cái đã đến ngày Dạ Hương đạo tặc định gây án. Còn chưa đến ban đêm, các cao thủ dựa theo sắp xếp trước đó đứng ở những vị trí tốt. Lăng Việt Sơn không có tên tuổi, cũng không được người xem trọng, đương nhiên bị đứng ở hướng đông cách xa phòng tiểu thư nhất, gần với sân sau của Lý gia.

Hắn chờ đến nhàm chán bắt đầu đứng dậy. Tiến vào nhà Lý viên ngoại, phát hiện không có tiên nữ trẻ mà hắn nhớ mong, nhưng mà biết được nam tử mặc áo trắng đưa kẹo hồ lô thì ra gọi là Trần Kiếm Phi. Cùng Trần gia tiêu cục Nhị công tử người hứa hôn với Lý Hiểu Tình là anh em con chú con bác, theo lời của người gác cổng cũng chính là “Tuyết Hồ công tử”.

Nhà của Trần Kiếm Phi là võ lâm Lạc Nam Kiếm pháp thế gia, hắn đứng hàng thứ ba. Bởi vì mặc áo trắng, cầm bảo kiếm ngân tuyết, nên gọi” Tuyết Hồ công tử”. Lần này nhà em dâu tương lai bị da^ʍ tặc gây chuyện, đúng lúc hắn cùng bạn bè đi ngắm cảnh ở gần đây, nhận được tin tức, liền đến giúp đỡ.

Lăng Việt Sơn vừa chờ đợi vừa miên man suy nghĩ, nhìn lúc này, người trong võ lâm tới nhiều như vậy, năm trăm lượng làm sao còn phần của hắn. Lại nghĩ tới Trần Kiếm Phi này được xem trọng như vậy, ngày đó nghe được hắn thân thiết gọi tên tiểu tiên nữ “Nhược Vân muội muội” , không biết hai người bọn họ có quan hệ gì. Trong đầu hiện lên từng đợt chua xót, cũng không hiểu mình bị làm sao vậy, chỉ biết cảm giác rất không thoải mái.

Bực mình, hắn dứt khoát dựa vào gốc cây đại thụ ngủ gật, thầm nghĩ chờ thêm tối nay liền rời đi, đến thành khác dạo chơi.

Lúc này, chợt nghe thấy xa xa từ sân trước truyền đến tiếng phá vỡ, dẫm đạp, là Dạ Hương đạo tặc? Hắn cảnh giác ngồi dậy, vận khí lắng nghe, nghe thấy trong lầu tiếng động của các loại ám khí va vào nhau. Còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền dùng công phu phóng đi như tia chớp, trong sân trước náo nhiệt, có năm môn khách giang hồ nhảy lên mái hiên, nhằm thẳng vào người đánh lén ban đêm.