Chương 6: Cô Nương Như Hoa Như Ngọc

Lăng Việt Sơn xem hết cáo thị, ngồi bên cạnh tiểu quán, uống xong một chén tào phớ thuận tiện nghe xong bát quái. Đánh nhau, bắt trộm còn có thể thu tiền? Hắn không khỏi nóng lòng muốn thử, bắt được hái hoa đạo tặc này, có thể có năm trăm lượng, năm trăm lượng bạc ròng đấy, cái này phải săn được bao nhiêu thú mới có thể đổi lấy.

“Vị tiểu ca này” bà bán tào phớ nhìn Lăng Việt Sơn nắm tay nổi giận, nhân tiện nói: “Ngươi có phải cũng muốn lấy năm trăm lượng bạc ròng này à? Ta đã nói với ngươi, ngươi tuổi còn trẻ, vẫn nên giữ cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Dạ Hương đạo tặc này, bản lĩnh lớn. Ngươi thử nghĩ xem, chùy sắt Trương Bộ đầu nổi danh như sấm đuổi theo hai năm, cũng chưa bắt được hắn, còn có hai lần suýt chết. Người da^ʍ tà trên giang hồ xem thường nhất, vì sao hắn còn có thể ung dung tự tại, khoan thai? Hơn nữa nghe nói hắn gan rất lớn, trước khi gây án còn dám để thư lại, nếu không có bản lĩnh cao, hắn sao có thể như vậy?” Bà lão thấy hắn mặt còn trẻ, khoảng 16, 17 tuổi, áo vải thô, vẻ mặt chất phác, không giống đại hiệp trong chốn võ lâm, liền có lòng tốt khuyên bảo.

“À, cũng không biết cái công phu mèo ba chân lão đầu chết dẫm kia dạy ta có tốt hay không?” Lăng Việt Sơn lẩm bẩm tự nói, ai bảo hắn chỉ cùng lão nhân tỉ thí, chưa tiếp xúc qua với sự đời, đều do lão đầu đáng chết kia! Chẳng lẽ lại nhìn năm trăm lượng ngay trước mắt chạy đi? Hắn tính toán hắn chắc chưa đầy 18, giờ thì tốt, theo như đại thẩm trong thôn nói, hắn vợ còn chưa cưới. Cứ như vậy chết đi, dường như quá đáng tiếc.

“Ôi,cô nương giống như hoa đáng thương này”. Bà lão thở dài lắc đầu, tiếp đón người khách khác.

Cô nương giống như hoa? Lăng Việt Sơn lại nhớ đến bóng hình nhỏ màu vàng nhạt kia, nàng hai má đánh phấn, ánh mắt tròn tròn như nước, khi cười cái miệng cái miệng nhỏ nhắn cong cong nâng lên.

Nếu, nếu hái hoa tặc này ức hϊếp chính là tiên nữ nhỏ mặc áo vàng kia…

Nghĩ đến đây, Lăng Việt Sơn nhiệt huyết sôi trào. Không được, dù lão đầu đáng chết dạy chỉ là công phu mèo cào không được việc, hắn cũng muốn liều mạng!

Ba ngày sau, hơn mười môn khách giang hồ ở trong phủ của Lý viên ngoại yên lặng chờ đợi “Dạ Hương đạo tặc” đến. Mọi người sắp xếp ở bốn phía xung quanh phòng của Lý tiểu thư, bày thế trận sẵn sàng đón địch. Lăng Việt Sơn trong mắt những người này không được coi là lữ khách giang hồ, nhiều lắm là người đến kiếm cơm.

Thời gian đầu hắn mới tới Lý phủ này, nói mình là do nhìn thấy cáo thị treo giải thưởng nên đến. Người gác cửa ở Lý phủ đều không cho hắn tiến vào, vừa thấy hắn mặc trang phục vải thô giản dị, liền tỏ thái độ khinh thường hỏi hắn biệt hiệu là gì?

Biệt hiệu? Trên giang hồ này? Lăng Việt Sơn không biết, cũng không thể nói mình gọi là “Việt Sơn tiểu quái”.

Đại ca gác cửa nhìn hắn vẻ mặt thành thật chất phác, cảm thấy hắn muốn đánh cược một phen. Có lòng tốt nói cho hắn biết đến đây đều là những người có danh tiếng trên giang hồ, như “Thanh phong kiếm Lý Siêu”,”Võ đang phó trưởng lão”, “Hoa Sơn Tiêu Dao quyền”, còn có” Tuyết Hồ công tử Trần Kiếm Phi”…