Chương 5: Hái Hoa Tặc

Người đàn ông làm xiếc ra sức đem thương đâm vào cổ họng mình, có một tiếng kêu đau đớn, lực càng tăng. Bóng dáng bé nhỏ màu vàng kia sợ hãi lấy tay bịt chặt hai măt, nhưng vẫn hiếu kỳ lén nhìn qua kẽ tay, rất đáng yêu.

Màn biểu diễn thương đâm cổ họng đã xong, nàng buông hai tay, vỗ tay hoan hô, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn ửng đỏ, mắt to tròn cong lên giống mặt trăng rất dễ thương. Lăng Việt Sơn nhìn đến ngây người, âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ có một nàng tiên nho nhỏ trong mắt hắn, trong lòng hắn.

Hai nam tử trẻ tuổi chen vào đám người, vỗ vỗ lên vai, cạnh nàng còn có một nữ tử mặc áo hồng, đem hình ảnh đẹp trong mắt Lăng Việt Sơn phá đi, hóa ra tiên nữ đó còn có bạn. Chỉ thấy nam tử mặc áo trắng đưa cho các nàng mỗi người một xâu kẹo hồ lô tẩm đường, tiên nữ vui vẻ cong mắt, dịu dàng nói: “Cám ơn Trần đại ca.”

Nam tử mặc áo đen đứng bên cạnh vỗ đầu của nàng, nói: “Đây là tiền của ca ca ngươi bỏ ra, phải cám ơn ta.”

Tiên nữ nghịch ngợm hướng hắn lè lưỡi. Bốn người cười cười nói nói, tìm cách rời đi. Lăng Việt Sơn đến thì chỉ nghe được nam tử áo trắng nói: “Nhược Vân muội muội…”

Tiên nữ trẻ rời khỏi tầm mắt của hắn, Lăng Việt Sơn thấy trong lòng buồn bả mất mát, không kịp nghĩ ngợi, đơn độc đuổi theo, nhưng mọi người lại xô đẩy về phía hắn. Thì ra người múa võ cầm cồng thu tiền thưởng, mọi người không muốn trả tiền, liền hướng nơi này chen chúc để tản đi.

Lăng Việt Sơn vội vàng gạt đám người chạy tới phía trước, nhưng nơi này có thể còn bóng dáng tiên nữ trẻ không? Lăng Việt Sơn đi dọc theo các con phố vài vòng, vẫn không thấy nàng, trong lòng cảm giác mất mát mãnh liệt. Hắn cũng không biết phải làm gì, đành phải rầu rĩ đi loanh quanh đường phố.

Lòng vòng nửa ngày, lại thấy một cáo thị, nói là treo thưởng bắt giang hồ hái hoa tặc “Dạ Hương đạo tặc”, ” Dạ Hương đạo tặc” này chuyên ra tay đối với các cô gái chưa lấy chồng, mỗi lần đều ra tay vào ban đêm, hắn đến vô hình đi vô ảnh. Tính tình hung hăng càn quấy vô cùng, lần nào cũng để thư cảnh cáo, xác định ngày gây án. Lúc đến sẽ có một mùi hương trong không khí, khi rời đi cả phòng tràn ngập mùi ám hương không tan, cho nên quan nha gọi hắn là “Dạ hương đạo tặc”. Thứ nhất hình dung quá trình gây án rât đặc trưng, thứ hai thầm mắng tên trộm này thật bỉ ổi xấu xa.

Gần đây, Lý viên ngoại là nhà giàu nhất trong thành nhận được cảnh cáo, xác định ba ngày sau sẽ đến thăm, mục tiêu là tiểu thư Lý Hiểu Tình nhà viên ngoại vừa tròn mười lăm tuổi.

Lý Hiểu Tình này vừa cùng một công tử nhà giàu khác trong thành là Trần gia Nhị công tử ước định hôn nhân, năm sau sẽ xuất giá. Trần gia có tiêu cục võ quán danh tiếng, hành động này của “Dạ Hương đạo tặc” không thể nghi ngờ là không đem Trần Nhị gia để vào mắt.

Tuy Trần gia mỗi ngày đều tràn đầy tin tưởng thề sẽ đem “Dạ Hương đạo tặc” bắt giữ, nhưng Lý viên ngoại vẫn lo lắng cho sự an nguy của thiên kim nhà mình, phải biết rằng tên hái hoa tặc này liên tiếp gây án, chưa bao giờ thất bại, nghe nói ở mấy thành trấn lân cận cũng gây không ít chuyện, ngay cả chùy sắt Trương Bộ đầu nổi danh như sấm cũng không có biện pháp.

Lý viên ngoại sợ hãi, nếu con gái nhà mình bị nhiễm bẩn, đừng nói lập gia đình, nào còn có mặt mũi trên đời này. Lý gia làm sao có thể sống yên ổn trong thành. Cho nên, hắn dán cáo thị, nếu có người có thể bắt “Dạ Hương đạo tặc”, bảo vệ Lý gia chu toàn, thưởng năm trăm lượng bạc.