Chương 4: Phải Đánh Nhau Mỗi Ngày

Lăng Việt Sơn cảm giác, lão nhân kia tính trì trệ, nhất định là do thiếu sự náo loạn, suốt ngày chỉ có một mình buồn, cho nên thuận đường nhặt hắn về làm nô dịch. Lão nhân có một quy tắc, ai đánh thắng người đó làm chủ. Lăng Việt Sơn cắn răng nhẫn nhục mười lăm năm, cuối cùng cũng chờ được tới ngày mở mày mở mặt. Hôm nay hắn đánh cho lão nhân thất bại thảm hại, không phục không được.

Ha ha ha, lão nhân kia ngàn lần không nghĩ tới, hắn ngoài học công phu của lão nhân, còn tự nghĩ ra một bộ tùy ảnh quyền pháp, lão nhân không kịp đề phòng, vừa vặn té ngã. Bây giờ, đang nằm ở trên giường dưỡng thương. Hắn – Lăng Việt Sơn cũng là người có lương tâm, hắn chuẩn bị tốt lương khô đồ ăn nước uống, sau đó vui vẻ, hoan hoan hỉ hỉ xuống núi.

Nghe nói trên giang hồ có rất nhiều chỗ vui chơi, hắn muốn đi tìm tìm thú vui, không cần đi theo quái lão nhân ở trên Việt Sơn cả đời.

Lăng Việt Sơn rất ít khi xuống núi, chỉ khi đi săn thú, chặt củi, muốn tới trấn trên để đổi tiền, mua đồ dùng hàng ngày, hoặc xuống chân núi trong thôn chọn mua. Hắn tính tình vui vẻ, mày rậm mắt to là một tiểu ca anh tuấn, hơn nữa có thể nói ngọt, thường xuyên trêu chọc khiến người trong thôn trấn trên thích thú, cho nên việc mua bán nhỏ cũng không tệ lắm, đổi tiền mua đỗ vật cũng không gặp nhiều phiền phức. Chủ quán này thích hắn, còn có thôn dân nhiều khi giúp hắn chuẩn bị đồ đạc thiết yếu. Tổng kết lại, mười tám năm hắn tồn tại, toàn bộ thế giới chính là núi Việt Sơn nho nhỏ cùng thôn trấn ở chân núi.

Cho nên khi hắn đi qua thôn, trên đường đi gặp nhiều làng quê và thị trấn, qua hai thành lớn, nhìn cái gì đều thấy mới mẻ thú vị. Nếm thử mứt quả, ăn bánh bao nhân thịt, hoặc ban đêm lẻn đến tiểu lâu Di Hương treo đầy đèn l*иg màu đỏ hoa lệ kia, xem các cô nương cùng bọn đàn ông nói chuyện cười đùa, sờ tới sờ lui, thật không hiểu có cái gì thích thú. Xem bọn đàn ông kia đều cười như vậy thật ghê tởm, nơi đó mùi vị son phấn dầy đặc hướng đến mũi hắn, khiến hắn khó chịu.

Kia là sạp coi tướng số của Trần Bán Tiên, được xưng tụng là coi không chính xác sẽ không lấy tiền, hắn liền bịa ngày sinh tháng đẻ đi làm náo loạn một trận, Trần Bán Tiên nói cái gì cũng không đúng, tức giận đến phẫn nộ, hắn cười ha ha rồi chạy ra.

Bây giờ dưới chân núi này, thật là tự do tự tại. Hắn không có tiền liền tìm việc làm lặt vặt để kiếm cơm ăn. Lăng Việt Sơn sức khỏe tốt lại chịu khó, thái độ thành thật, gắng sức làm việc, đến chỗ nào làm việc cũng được hoan nghênh. Có Nhị gia làm quản sự ở tòa nhà lớn thậm chí còn muốn mua hắn để làm thuê dài hạn, nhưng hắn cảm thấy không thú vị ở lại không được, làm mười ngày nửa tháng đã muốn đi nơi khác.

Hôm nay hắn lại đi đến một thành lớn phố xá sầm uất, trông thấy một đoàn người đang múa võ, dùng ngực làm vỡ một tảng đá lớn, nghĩ thầm à như thế cũng có thể kiếm ra tiền. Trong túi quần hắn không còn nhiều bạc lắm, đang nghĩ phương pháp mới để kiếm cơm ăn. Việc múa võ này thú vị, cần phải nhìn để học hỏi một ít, nói không chừng mình cũng có thể làm thứ này.

Lúc này đoàn mãi võ đã bắt đầu dùng thương chọc vào cổ họng, người xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tai Lăng Việt Sơn hếch lên, nghe được một giọng nói ngọt ngào, mềm mại trong đám người: “A!” Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức bị thu hút, không có cách nào dời đi.

Đó là một dáng người nhỏ màu vàng non nớt, xinh đẹp đứng trong đám đông, hàng mi cong cong, mắt to sáng long lanh, miệng anh đào nhỏ nhắn màu hồng phấn đang kinh ngạc hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn cũng dần ửng hồng.