Chương 18: Âm Thầm Chịu Đựng

Đến khi sắc trời dần tối, Lăng Việt Sơn có vẻ đã lấy lại tinh thần, hắn chạy đi mang về trái cây cùng một con báo. Lần này đưa cho Thủy Nhược Vân, nàng quay đầu không cần. Hắn lại đưa đến, nàng không cần, lại đưa đến, nàng không kiên nhẫn: “Ta đã nói không để ý đến ngươi.”

“Vậy hiện tại nàng đang nói với ai thế?” Không để ý tới hắn, vẫn còn nói lời lúc trước

“Ngươi… Ngươi…” Nàng tức đến đỏ mặt, lườm hắn, lườm hắn, lườm hắn

Hắn vui vẻ đứng lên: “Nàng lườm ta coi như giận ta nhưng cũng không cần nhịn đói, nàng ăn no, mới có sức lực tiếp tục giận ta, ta nói có đúng không. Hơn nữa nàng ăn cũng không cần để ý ta.”

Taykhông lơ là nướng con báo trước mặt nàng. Thủy Nhược Vân thật sự thấy đói bụng, do dự nửa ngày, cầm lấy, cái miệng nhỏ cắn xuống. Lăng Việt Sơn vui mừng, chạy đi chạy lại đem nước trong đựng vào một cái lá cây lớn cùng trái cây mới hái đưa đến bên cạnh nàng, nhìn nàng từ từ ăn, hắn không khỏi vui vẻ miệng cười toe toét.

Đêm đã khuya, hắn nhóm hai đống lửa, ánh sáng ấm áp bao phủ hai người, giống như đêm trước, sưởi ấm hang động. Thủy Nhược Vân nhìn thấy cử động của hắn, nhớ tới cảnh hai người đã từng ngủ cùng nơi hang đá, cho là hắn lại nghĩ đến việc này, trong lòng tức giận, đồ đáng ghét, không biết xấu hổ. Nàng chạy ra xa cạnh đống lửa ngoài hang, mặc nguyên quần áo nằm xuống. Trên mặt đất vừa ẩm vừa lạnh, mặc dù có đống lửa, cũng không thoải mái. Người mệt mỏi, từ từ thϊếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thủy Nhược Vân phát hiện mình ngủ ở trong sơn động, dưới thân được lót bằng áo ngoài của Lăng Việt Sơn. Cuống quít ngồi dậy nhìn, Lăng Việt Sơn đang ngồi cạnh đống lửa ngoài hang. Lửa đã sắp tắt, quần áo trên người hắn đã bị sương sớm làm ướt nhẹp. Trong nội tâm nàng bất chợt mềm nhũn, lại tỏ ra ngượng ngùng.

Ngồi dậy suy nghĩ, tự mình đứng dậy, chạy một đoạn, lấy nước rửa mặt chải đầu, lại đi thêm một đoạn tìm trái cây. Lúc nàng trở lại trước hang, Lăng Việt Sơn mỉm cười giống như đang đợi nàng, chủ động lấy trái cây nàng mang đến nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, xa như vậy, nhất định là rất mệt. Ta đi rửa trái cây.” Nói xong chạy đi, giọng điệu kia dường như biết nàng đi đâu.

Thủy Nhược Vân vẫn chỉ là một cô bé, Lăng Việt Sơn cố gắng hết sức lấy lòng, quả nhiên không ngoài hai ngày, nàng đã tươi cười, đồng ý cùng hắn cười cười nói nói. Nhưng khi đùa quá trớn nàng sẽ đưa ra khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, lườm cho hắn mấy phát. Lăng Việt Sơn ngây ngô cười hì hì, gãi gãi đầu, giả ngu giải thích, hóa giải hờn giận, mỗi lần đều hiệu nghiệm. Cứ như vậy hai người nghỉ ngơi ở dưới đáy vực hai ngày, cuộc sống ở dưới đáy vực không đầy đủ, tuy rằng Lăng Việt Sơn chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, nhưng Thủy Nhược Vân được nuông chiều từ bé, lại cực kỳ sạch sẽ, mấy ngày này chỉ có thể đơn giản lau người, không có quần áo sạch sẽ để thay, cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng nàng biết điều kiện khách quan như thế, hai người lại không lên được vách núi, chỉ biết âm thầm nhẫn nại.

Sáng sớm tinh mơ ngày thứ ba, nhìn thấy Lăng Việt Sơn đến gần đưa cho nàng một bọc nặng, bên trong có mấy bộ quần áo cả nam lẫn nữ, lại còn có bánh bao và bánh nướng mùi thơm ngào ngạt. Lăng Việt Sơn nói hắn đi kiếm thức ăn để làm bữa sáng thấy bọc này rơi xuống, chắc có nhà nông nào làm rơi đúng lúc hắn nhặt được. Thủy Nhược Vân mừng rỡ, vui vẻ cầm bánh bao bánh nướng ăn, rồi lấy quần áo trong bọc ra, ngoài dự đoán chất liệu của bộ quần áo này cũng không tồi, kích cỡ cũng không khác biệt lắm

Chuyện này khiến Thủy Nhược Vân vui vẻ cả ngày, đến đêm tâm trạng vẫn rất tốt, nàng kéo Lăng Việt Sơn kể chuyện xưa, Lăng Việt Sơn đi theo sư phụ quái lão nhân hay được hắn khoác lác kể chuyện giang hồ, vì thế Lăng Việt Sơn đem chuyện này thêm mắm thêm muối trở thành chuyện xưa làm cho nữ nhân nhỏ thích thú, đòi nghe hết chuyện này đến chuyện khác, đêm đó rất khuya mới đi ngủ.