Chương 17: Hắn Thích Nàng

Thủy Nhược Vân càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, nhất thời để bụng, nước mắt không ngừng rơi: “Ta không bao giờ … để ý đến ngươi nữa…hu…hu… Ngươi là đồ tồi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ xấu xa, hu… người thối nát, chờ ta lên được, ta sẽ đi tìm ca ca, tìm cha ta, không bao giờ để ý tới ngươi…hu…”

Lăng Việt Sơn mắt choáng váng, sao lại thế này, sự việc bỗng nhiên nghiêm trọng như vậy. Hắn còn chưa rõ tình huống, hạnh phúc ngọt ngào vừa xuất hiện đã tam biến giống như ngã từ trên mây xuống mặt đất. Nước mắt trong suốt kia đâm vào trái tim khiến hắn đau đớn, hắn thích nàng, không thể hôn nàng sao?

Lúc này, đầu óc hắn tràn ngập hình ảnh Thủy Nhược Vân khóc lóc kể lể: “Không để ý tới ngươi nữa”. Chuyện này sao có thể như thế được, nếu không để ý đến hắn, hắn sao có thể chịu được? Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, có vẻ như thực sự đã làm sai chuyện gì, còn là sai lầm rất nghiêm trọng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Người trong lòng hắn, tìm ca ca, tìm cha nàng, không để ý đến hắn. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, lại không biết phải nói như thế nào.

Một trận gió thổi tới, quần áo của hai người bay bay, người ở trên không cũng khẽ lay động. Thủy Nhược Vân lắc lư, có chút sợ hãi, theo bản năng ôm sát Lăng Việt Sơn, trong lòng vừa thẹn lại giận, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Lăng Việt Sơn thấy thế, cúi xuống nhìn đoạn núi mình đã leo qua, hắn dịch chuyển thân hình, chạm vào hòn đã, chuẩn bị nhảy lên trên. Đang nhảy bỗng kêu lên một tiếng cùng Thủy Nhược Vân nhanh chóng ngã xuống.

Đột nhiên tới xảy ra sự cố tim Thủy Nhược Vân như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thét chói tai. Trong lúc đó Lăng Việt Sơn vội vàng bắt lấy mấy hòn đá, chân đạp vách đá, rốt cuộc cũng thoái khỏi nguy hiểm đưa hai người rơi xuống đất. Vừa đến mặt đất, chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, bàn tay nhiều vết thương do cạnh đá sắc nhọn gây nên.

Thủy Nhược Vân thấy hắn bị thương, trong lòng lo lắng, theo bản năng buột miệng: “Ngươi không sao chứ?”

Lăng Việt Sơn được quan tâm, không giấu được vui vẻ: “Nàng không trách ta?”

Thủy Nhược Vân lập tức nhớ tới lúc nãy, mặt mỉm cười, trách mắng: “Ngươi đừng tưởng bở ta quan tâm ngươi, ta sợ, sợ ngươi bị thương, chúng ta không có cách nào thoát được. Ngươi là người rất xấu, chiếm tiện nghi của ta, ăn hϊếp ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Lăng Việt Sơn nghe vậy cúi đầu khổ sở, một lúc lâu không nói gì. Thủy Nhược Vân trong lòng khó chịu vô cùng, cũng không biết đây là cảm giác gì. Rõ ràng rất tức giận, thấy hắn bị thương lại trưng ra bộ dạng uể oải cảm thấy không yên tâm. Nhất thời, không biết làm sao cho tốt, bàn tay nhỏ mân mê vạt áo, buồn bực thốt ra một tiếng hừ lạnh

Hơn nửa ngày, Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dường như đã có thể che giấu cảm xúc, hắn: “Ta lúc trước ngã xuống vách núi có lẽ đã bị nội thương, nhưng không phát hiện được, vừa nãy sốt ruột vận khí nội thương đột nhiên phát tác. Trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể tiếp tục vận công. Thật xin lỗi, tạm thời không thể mang nàng lên. Nàng tạm chờ vài ngày mới tìm ca ca cùng phụ thân được không?”

Giọng điệu của hắn mang theo chút khổ sở lại mơ hồ như xa cách, Thủy Nhược Vân nghe thế cũng hiểu được, trong lòng không thoải mái, lần này không thể leo núi, không thấy được người thân, nàng thầm nhủ.

“Vết thương kia của ngươi có nặng lắm không?” Nàng suy nghĩ một chút hỏi. Dù sao hắn bị thương do hắn sơ ý lúc cứu mình, hỏi tình hình một chút cũng là điều nên làm.

Lăng Việt Sơn lắc đầu, nói không có gì nghiêm trọng, lại ngẩng đầu nhìn nhìn Thủy Nhược Vân, xem nàng vân vê lọn tóc không nói lời nào, bèn cố gượng nâng mình dậy, bọn họ chậm rãi hướng hang núi kia đi tới. Thủy Nhược Vân theo phía sau, quay đầu nhìn vách núi, dậm chân, cuối cùng cũng nhanh đuổi kịp, trở lại cửa động kia.

Hai người trẻ này đều có tâm sự, rầu rĩ không nói, nhìn có vẻ xa cách. Lăng Việt Sơn nhiều lần liếc trộm nàng, bị ánh mắt nàng phát hiện, hai người vội vàng quay đầu. Không khí nơi đáy vực có vẻ kỳ quái, khó diễn tả bằng lời.