Chương 19: Người Kia Là Ai?

Ngày hôm sau nàng dậy muộn, mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu. Đang rửa mặt chải đầu, thấy Lăng Việt Sơn cầm đồ ăn chạy về, hắn vội vàng lo liệu để hai người nhanh chóng ăn cơm, sau đó nói với nàng nội thương của mình đã hồi phục, lúc sau sẽ mang nàng vượt vách núi. Tuy cảm thấy có chút đột ngột, nhưng có thể trở về cuộc sống bình thường nàng vui sướиɠ không muốn nghĩ nhiều. Lăng Việt Sơn cam đoan thương thế đã hồi phục hoàn toàn, lần này sẽ không có vấn đề gì. Hai người dọn dẹp rất nhanh, rời khỏi chỗ này.

Lúc trèo lên vách núi, đúng như Lăng Việt Sơn nói thuận lợi lên tới đỉnh núi Thủy Nhược Vân trong khoảnh khắc trên đỉnh núi này, cảm giác mình giống người rừng trở về, giống như mới sinh ra, vui vẻ hết sức, lôi lôi kéo kéo Lăng Việt Sơn.

Hai người lên được không bao lâu, phía sau một đội người ngựa theo vách núi phía bắc phát quang bụi gai tạo thành con đường hướng tới, dẫn đầu không ai khác là Thủy Trọng Sở cùng Trần Kiếm Phi. Đội người ngựa này, trên người toàn vết thương, vết cắt, còn mang theo dao và công cụ khác. Có thể thấy được tạo được con đường vào khe núi mất bao nhiêu công sức. Cuối cùng mọi người đứng trước hang đá phát hiện đống lửa còn sót lại, thức ăn thừa, cẩn thận lục soát bốn phía nhưng không thấy người.

Trần Kiếm Phi vỗ vai Thủy Trọng Sở an ủi: “Tuy rằng không thấy ai, nhưng đống lửa còn ấm, thức ăn sót lại vẫn mới, Nhược Vân muội muội nhất định còn sống, có khả năng nàng bị người ta mang lên vách núi.”

Trong lòng hai người đều nghĩ đến thanh niên võ nghệ xuất sắc kia, nhưng ở đây ba hướng là núi cao sao có thể đi lên được?

Người trẻ tuổi kia, rốt cuộc là ai?

Lăng Việt Sơn mang theo Thủy Nhược Vân về nhà trọ lúc trước nàng ngủ lại, xa xa đã thấy phố xá sầm uất, kia là cô nương mặc áo hồng đứng cạnh Thủy Nhược Vân ngày trước, hai nàng gặp lại, rất vui mừng . Hai người nói chuyện xảy ra khi không ở cùng, Thủy Nhược Vân thế mới biết Thủy Trọng Sở cùng Trần Kiếm Phi tìm tiều phu đào đất mở đường, đến đáy vực đi tìm nhưng mình thì đã rời khỏi.

Bởi vì không gặp được nhóm người bọn họ, không khỏi lo lắng. Lăng Việt Sơn an ủi nàng, họ mang theo nhiều tiều phu người bản địa mở đường, hơn nữa họ cũng không chỉ đơn độc một mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Lúc này Thủy Nhược Vân mới nhớ ra giới thiệu hai người với nhau. Hóa ra cô nương mặc áo hồng là tổng quản nữ của Thủy phủ, tên là Vương Sở Doanh, từ nhỏ cùng huynh muội Thủy gia lớn lên. Bởi vì phụ thân có chức vụ quan trọng tại Thủy phủ lại cùng Thủy lão gia có tình nghĩa huynh đệ nên Vương Sở Doanh cũng được coi là tiểu thư một nửa. Nàng cùng Thủy Nhược Vân xưng tỷ muội, trong lòng cũng hơi có tình cảm với Thủy Trọng Sở. Lần này hai huynh muội đi ngao du, nàng vì chăm sóc Thủy Nhược Vân nên cũng đi theo.

Vương Sở Doanh cúi chào Lăng Việt Sơn, tuy nói hắn là ân nhân cứu mạng của Thủy Nhược Vân nhưng vẫn là một nam nhân xa lạ, hơn nữa ánh mắt hắn cứ chằm chằm nhìn Thủy Nhược Vân, nàng âm thầm có ý phòng bị. Thủy Trọng Sở không có ở đây cũng không có trưởng bối, nàng cũng chỉ là người thay mặt Thủy gia nói lời cảm ơn, sai bảo tiểu nhị sắp xếp cho Lăng Việt Sơn một căn phòng để nghỉ ngơi những thứ khác chờ Thủy Trọng Sở về rồi tính sau. Rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa, liền kéo Thủy Nhược Vân trở về phòng. Lăng Việt Sơn không hiểu lễ nghĩa đời thường, không để ý lắm đến sự sắp xếp của Vương Sở Doanh nhưng mắt thấy Thủy Nhược Vân bị lôi đi trong lòng rất không thoải mái. Hắn nắm tay Thủy Nhược Vân dịu dàng nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước cho thoải mái, lát nữa ta sẽ tới thăm.” Thủy Nhược Vân đối với ánh mắt dịu dàng của hắn trong lòng lại không thông suốt, trở về với người thân, nàng không biết phải đối diện với sự quan tâm liên tiếp của nam nhân thô lỗ này ra sao, trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút oán giận, cũng chỉ biết gập đầu. Vương Sở Doanh nhìn thấy thế khuôn mặt đen kịt, ngăn hai người bọn họ nắm tay, đem Thủy Nhược Vân lên lầu.