Chương 16: Hôn Môi

Người này, sao có thể đùa giỡn như vậy chứ! Thủy Nhược Vân đỏ mặt vẫn kiên trì không nói.

Lăng Việt Sơn mặc kệ, tuyên bố không được nghe Nhược Nhược kêu Việt Sơn ca ca sẽ buông tay dọa nàng. Hắn ra vẻ buông lỏng tay, Thủy Nhược Vân sợ tới mức ôm sát hắn, kêu to: “Ta gọi, ta gọi, đừng ném ta xuống.” Người đang phi thân ở giữa không trung, người lại bị lay động, dùng để dọa người tốt quá đi chứ.

Lăng Việt Sơn mừng rỡ, lay nàng dụ dỗ: “Mau gọi đi!” Nữ nhân nhỏ khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng, quát lên: “Việt Sơn ca ca.” Lăng Việt Sơn nghe tâm mềm nhũn, nhìn thẳng, chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Ánh mắt rực lửa làm Thủy Nhược Vân xấu hổ tới cực điểm, không thuận theo kêu to: “Người ta từ bỏ, ngươi chơi xấu, đại vô lại, vô liêm sỉ, vô…đừng” lời còn chưa dứt, Lăng Việt Sơn không nhịn được nữa, che kín môi anh đào của nàng.

Thủy Nhược Vân ngây người, miệng nhỏ hé mở, Lăng Việt Sơn thừa cơ đi vào. Hắn không có kinh nghiệm, chỉ dùng toàn bộ bản năng yêu thương, ban đầu mυ"ŧ làm môi của nàng đau, thấy nàng cau mày, vì thế nhẹ nhàng hơn. Thủy Nhược Vân người lơ lửng giữa trời, đột nhiên bị tập kích, không biết là do hoảng sợ, giận dữ hay xấu hổ, quên cả giãy dụa kháng cự.

Lăng Việt Sơn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò, chạm nhẹ vào đầu lưỡi của nàng, nàng vội vàng co lại. Chỉ nhẹ nhàng chạm qua nhưng Lăng Việt Sơn cảm giác vui sướиɠ, da mặt run lên. Vì thế hắn náo loạn đuôi bắt cuốn mυ"ŧ cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng, nhịn không được mùi vị tốt đẹp này, liên tục thâm nhập. Nàng bị trêu chọc người như lửa đốt, đầu óc choáng váng chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt kệ hắn hôn sâu dùng lưỡi nóng bỏng cuốn mυ"ŧ.

Lăng Việt Sơn dùng thân hình đem nàng đặt ở giữa vách núi, hắn không nhịn nổi tiếp tục thưởng thức hương thơm mềm ngọt. Đôi môi mềm thơm, cái lưỡi mềm ngọt, hắn trong miệng nàng liếʍ mυ"ŧ không sót chỗ nào. Thủy Nhược Vân bị hắn mạnh mẽ hôn, nói không ra lời, người treo lơ lửng giữa không trung không thể tránh được, dần dần, không biết từ lúc nào nàng ôm chặt lưng hắn.

Trên vách núi nhiệt tình như lửa, chỉ là một cái hôn cũng đủ làm cho mặt trời xấu hổ đành trốn phía sau cây cổ thụ.

Thật lâu, Lăng Việt Sơn cuối cùng cũng thoả mãn, hắn rời môi, áp vào trán của nàng, nhắm mắt lại thở dốc, trong lòng tràn đầy ngọt ngào vui vẻ. Một lát sau, cảm thấy trên hai gò má có gì đó ẩm ướt dính vào, hắn khϊếp sợ, mạnh mẽ ngẩng đầu, thấy đôi mắt nhỏ đáng yêu kia đỏ lên, hai dòng lệ chảy xuống.

Hắn gấp gáp, vụng về nói: “Làm sao vậy?”

Thủy Nhược Vân hơn nửa ngày không nói lời nào, chỉ một mực khóc, Lăng Việt Sơn nhanh chóng thấy kỳ quái, lại hỏi. Thủy Nhược Vân tiếp tục khóc nhưng hét lớn: “Ngươi ăn hϊếp ta, đồ đáng ghét! Sao có thể như vậy? Thật đáng sợ, nếu ngã xuống biết làm thế nào. Ngươi ăn hϊếp ta, hu hu… Ta không bao giờ … để ý đến ngươi nữa! Người xấu xa!”

Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, mắng chửi người cũng không hết, càng nóng nảy. Con gái nụ hôn đầu tiên rất quý giá, sao có thể bị một tiểu tử mới quen thô lỗ cướp đi. Vách đá cao, hắn chỉ bám một tay, hai người bị gió thổi lung lay sắp rơi, trong lòng nàng sợ hãi, hắn còn cố tình làm như vậy…

Bất kể thế nào người đó cũng không tốt, nàng một nữ nhân, bị ném xuống sườn núi xuống sườn núi không thấy người thân, đã sợ hãi, hoàn cảnh lại đang nguy hiểm như vậy bị người ta ăn hϊếp, hỏi sao nàng không thương tâm?