Chương 15: Rung Động

Thủy Nhược Vân nghe được lời này, mới nín khóc mỉm cười. Một lát sau, hỏi: “Vậy, chúng ta làm cách nào thoát khỏi đây?”

“Ta đi bốn phía quan sát, tìm đường ra, nhân tiện tìm một ít thức ăn. Nàng chắc cùng đói bụng ?” Nữ nhân nhỏ gật gật đầu, làm cho Lăng Việt Sơn không nhịn được vươn tay vuốt ve nàng, dịu dàng nói: “Nàng chờ ta.”

Ngữ điệu trầm ấm lại dịu dàng, làm cho Thủy Nhược Vân sửng sốt, nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ ròi đi, nàng úp khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên vào đùi, tại sao có thể như vậy?

Chẳng biết tại sao, Lăng Việt Sơn thiếu niên lỗ mãng này, lại làm cho Thủy Nhược Vân cảm thấy an tâm, hai người vừa mới không mặc gì đối mặt nhau, nhưng nàng không sợ hãi hắn sẽ làm chuyện xấu đối với mình. Hiện tại nàng một mình ngồi dưới đáy vực hoang, tự nhiên cũng không lo lắng hắn sẽ bỏ mặc nàng.

Quả nhiên, sau một lúc lâu, Lăng Việt Sơn mang theo trái cây cùng con thỏ hoang vội vàng quay trở lại. Đồng thời cũng mang về tin tốt lành, sườn núi phía tây dễ dàng trèo lên, bọn họ có thể men theo đi lên. Thủy Nhược Vân nghe vậy mặt vui vẻ, trong lòng yêm tâm hơn.

Lăng Việt Sơn thành thạo lột da thỏ nhóm lửa nướng, một bên thì giúp Thủy Nhược Vân đỡ buồn chán. Hắn nói đi săn ở chân núi gặp được một số chuyện thú vị, nghe ông lão trong thôn kể truyền thuyết quỷ thần, còn nói hắn cùng sư phụ quái lão nhân của hắn chuyện lý thú nhất thường làm là đánh nhau vì thịt thỏ, nghe thế Thủy Nhược Vân thoải mái cười to.

Lăng Việt Sơn miêu tả quái lão nhân giằng cái chân thỏ mà lăn lộn trên mặt đất như thế nào, một mặt đưa đùi thỏ đã được nướng chín cho nàng. Thủy Nhược Vân cắn thịt thỏ thơm ngào ngạt, trong lòng tràn đầy ấm áp, cảm thấy Lăng Việt Sơn thật sự là một người tốt. Hai người nhanh chóng đem con thỏ cùng trái cây diệt gọn, nghỉ ngơi một lúc chuẩn bị leo vách núi phía tây đi lên.

Tuy nói vách phía tây tương đối dễ dàng trèo lên, nhưng cũng là vừa cao lại vừa dốc. Mới đầu Thủy Nhược Vân không chịu khuất phục, muốn chính mình leo, nhưng leo được hơn mười trượng, liền không thể đi nữa, còn suýt nguy hiểm, hai người đều hết hồn. Cuối cùng Lăng Việt Sơn kéo nàng sát vào trong lòng, làm cho chân nàng để bên hông, tay ôm cổ hắn, giữ tư thế đó đem nàng leo lên. Hắn một lần nữa cam đoan sau khi đi lên sẽ tuyệt đối không nói cho người khác, nữ nhân nhỏ mới chịu. Cứ như vậy, Lăng Việt Sơn một tay ôm eo của nàng, một tay bám lấy vách đá, mũi chân chạm nhẹ vào đá phi người hướng lên trên. Liền nghĩ nếi gặp được tảng đá lớn sẽ nghỉ để nói chuyện, hai người chậm rãi đi từng đoạn hướng phía trước trèo lên.

Bọn họ hướng đến phía trước, Lăng Việt Sơn vẫn thừa sức lực khẩn trương nói chuyện với Thủy Nhược Vân, nói đi nói lại không hiểu sao lại nhắc tới Tuyết Hồ công tử Trần Kiếm Phi. Thủy Nhược Vân nói lần này muốn cùng ca ca và Trần đại ca đi phiêu bạt giang hồ, Trần đại ca như thế này, như thế kia. Nghe thế Lăng tiểu gia tức giận.

“Nàng gọi hắn Trần đại ca, vì sao gọi ta là Lăng Việt Sơn. Không được, nàng cũng phải gọi ta là ca ca.” Lăng tiểu gia thực sự để ý đến vấn đề xưng hô này

“Hả?” Thủy Nhược Vân há hốc mồm, nhìn hắn tính khí con nít, có chút buồn cười: “Vậy được rồi, ta gọi ngươi là Lăng đại ca.”

“Không cần, ta không muốn giống hắn.” Hắn suy nghĩ một chút: ” Nàng gọi ta là Việt Sơn ca ca đi.”

“Không được, không được: “Xưng hô thế này, dường như rất thân thiết. Thủy Nhược Vân mặt đỏ hồng.

“Vì sao không được?” Lăng tiểu gia khó chịu kêu oang oang: “Ta không muốn giống như hắn.”

Hắn không thích Trần Kiếm Phi kia, hắn muốn đặc biệt trong lòng nàng: “Ta cũng không gọi nàng Nhược Vân muội muội, ta sẽ gọi nàng Nhược Nhược, ta là người duy nhất có thể gọi! Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược….” Hắn giở trò nhờ vả, công lực thâm hậu: “Nhược Nhược tốt, gọi Việt Sơn cho ta nghe một chút đi mà!”