Chương 14: Có Bệnh

Thủy Nhược Vân cúi đầu, nhớ lại tình hình tối hôm qua. Cuối cùng nhớ ra mình bị ngâm trong hỗ nước để ép độc, sau đó mệt mỏi khó chịu, mơ mơ màng màng, bọn họ hẳn là chưa phát sinh chuyện gì? Ngẩng đầu nhìn người thiếu niên ánh mắt trong trẻo ngay thẳng, không nỡ mắng chửi, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Lập tức mặt đỏ lên, lắp bắp: “Này, quần áo của ta…”

“Hóa ra nàng lạnh à.” Lăng Việt Sơn đứng lên, yếm, và các loại khác đang được hong dưới ánh nắng mặt trời, đã sớm khô. Lôi lôi kéo kéo vài món thành một đống đưa đến trước mặt nàng. Sau đó trước mặt nàng ngồi xuống. Thủy Nhược Vân lườm hắn, hắn không hiểu nổi.

“Ngươi không thể ở trong này, đi ra ngoài, không được nhìn lén.” Nàng cuối cùng không nhịn được, lên tiếng đuổi người.

“Tại sao?” Tiểu tử ngốc nghĩ không thông, nữ nhân nhỏ thật đáng yêu, hắn rất muốn nhìn thấy nàng. Thủy Nhược Vân vô cùng xấu hổ, nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt, mặt càng ngày càng hồng, giống như máu sắp chảy ra.

“Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài.” Lăng Việt Sơn bị làng lườm liền chột dạ, lẽ nào nhìn nàng thay quần áo là việc không đúng? Dù sao nữ nhân nhỏ không thích, không nhìn là được. Hắn nhức đầu, ngồi ở cửa hang. Một lát nàng đã mặc, đem quần áo của Lăng Việt Sơn để cho hắn mặc vào. Hắn vui mừng nói: “Ta không lạnh.”

Lại chọc cô nương trẻ đỏ mặt lườm hắn, nói: “Người nào để ý ngươi có lạnh hay không.”

Lăng Việt Sơn vui tươi hớn hở ngốc nghếch một mặt mặc áo, một mặt thầm nghĩ mình sắp đi đời, nhất định là bị ốm. Trước kia lão đầu chết tiệt lườm hắn, hắn chỉ muốn cho lão ba cái tát. Còn bây giờ nàng lườm hắn, tại sao hắn lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào cao hứng như vậy? Chết rồi, chết rồi, nhất định là khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên rất đáng yêu, làm sao có thể đáng yêu như thế?

Thủy Nhược Vân chạy ra ngoài hang, ngồi ở tảng đá, cầm nhánh cây vẽ, trong lòng hoang mang, nghĩ nên làm cái gì bây giờ. Lăng Việt Sơn cũng đi theo ngồi vào một bên, nhìn nàng không nói lời nào, dựa sát vào. Chỉ cần nhìn nàng như thế hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhất thời, hai người cũng không biết nói cái gì cho đúng. Xấu hổ giận dữ, không biết phải làm sao; việc đời khó hiểu, lý do khó nói. Bầu không khí nhỏ bé ở dưới vách núi này kéo dài không dứt.

Cuối cùng Thủy Nhược Vân đỏ mặt nói :: “Cái này, Lăng Việt Sơn, ngươi đã cứu ta, cám ơn ngươi. Ân lớn khó đền đáp hết, ta sau khi rời khỏi đây, sẽ bảo phụ thân cảm tạ của ngươi. Nhưng, chuyện chúng ta ở nơi này, sau khi rời khỏi đây, ngươi đừng nói cho người khác, có được không?”

“Ta cứu nàng không cần báo đáp, đơn giản ta chỉ muốn cứu nàng mà thôi, ta không muốn nàng xảy ra sự cố.”

Thủy Nhược Vân nghe vậy mặt càng đỏ hơn: “Ai nói với ngươi thế? Ý ta là chúng ta sau khi rời khỏi đây, cũng đừng nói chuyện xảy ra nơi đây, được không?”

“Chuyện gì ở nơi này?” Lăng Việt Sơn cảm thấy buồn bực, bọn họ không làm gì trái đạo lý, có cái gì không thể nói?

“Chính là, chính là chúng ta làm cái kia….ở trong hang đá”

“Cái gì?”

“Chúng ta đều không mặc quần áo, chuyện đó không hay. Nếu để cho người khác biết, liền gặp… liền gặp….” Chao ôi, nói không nên lời, nàng nóng nảy: “Dù sao, đối với chúng ta có hại, cho nên nhất định không thể nói.”

Lăng Việt Sơn nghe thế cũng không hiểu, nhưng mà đối với nữ nhân nhỏ không có lợi, không nói thì không nói: “Tốt thôi, ta cam đoan không nói. Nàng đừng gấp.”

Thủy Nhược Vân nghe được lời này, mới nín khóc mỉm cười. Một lát sau, hỏi: “Vậy, chúng ta làm cách nào thoát khỏi đây?”

“Ta đi bốn phía quan sát, tìm đường ra, nhân tiện tìm một ít thức ăn. Nàng chắc cùng đói bụng ?” Nữ nhân nhỏ gật gật đầu, làm cho Lăng Việt Sơn không nhịn được vươn tay vuốt ve nàng, dịu dàng nói: “Nàng chờ ta.”

Ngữ điệu trầm ấm lại dịu dàng, làm cho Thủy Nhược Vân sửng sốt, nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ ròi đi, nàng úp khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên vào đùi, tại sao có thể như vậy?