Chương 13: Chưa Bao Giờ Sung Sướиɠ Đến Thế

Lăng Việt Sơn ôm nàng trở về hang, cành cây sắp cháy hết, trong hang được sưởi ấm. Hăn đá mấy cành cây đã cháy hết ra ngoài hang, đem áo ngoài của mình trải xuống đất, cẩn thận đem nàng đặt trên áo. Cởϊ qυầи áo ướt của nàng, sau đó dùng áo ngoài của nàng đắp lên.

Thủy Nhược Vân vô cùng mệt, cảm thấy xung quanh ấm áp, lập tức ngủ thật say. Lăng Việt Sơn ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt ẩm ướt, suy nghĩ, dùng quần áo của mình nhè nhẹ lau khô mái tóc của nàng. Hắn nằm xuống sát bên Thủy Nhược Vân, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ, tim liền đập thình thịch.

Một lúc bỗng nàng chuyển mình, mày nhíu lại, có vẻ ngủ không được thoải mái, nhìn kỹ, thấy cánh tay nàng đang ở dưới đá cứng, không trách nàng nằm cũng khó chịu. Do vậy liền đem cô gái bé nhỏ ôm sát người mình, nàng cuối cùng dường như đã tìm được chỗ ngủ thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát, vùi sâu vào cổ hắn, thở dài một tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Lăng Việt Sơn ngửi thấy mùi hương của nữ nhân, trên người có cảm giác khổ sở, mái tóc dài của nàng rủ trước ngực hắn, như gãi ngứa, hắn cảm thấy trái tim sắp bay đi mất. Gương mặt trẻ con của nàng ở rất gần hắn, hắn nghiêng mặt đi, áp sát vào nàng. Rất mềm lại trơn nhẵn, hắn giật mình hóa ra đang cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mặt đỏ lên nhanh chóng rời ra.

Một lúc lâu, nàng cũng không có động đậy gì, hơi thở khe khẽ, nàng đang ngủ ư. Hắn nhịn không được cúi đầu nhìn nàng, lông mi của nàng rất dài, cái mũi nhỏ xinh đẹp, tại sao có thể có người lớn lên vừa đẹp vừa đáng yêu như vậy. Hắn không cầm lòng được đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rất mịn. Hắn thực hiện xong có chút xấu hổ, không chịu nổi tiếp tục xoa xoa, nàng vẫn ngủ, không phát hiện.

Lại thấy môi anh đào mọng gần trong gang tấc, cuối cùng không kìm nén được đến gần khẽ hôn một cái, cảm thấy hương thơm mềm mại vô cùng, mặt liền đỏ bừng, hắn ôm nàng chặt hơn, mặt vùi trong mái tóc của nàng, thầm cười. Hắn từng nhìn thấy nam nữ hôn nhau, còn không biết có ý nghĩa gì, hiện tại đã biết, thì ra cảm thụ như vậy thật là tốt.

Hắn ôm người đẹp, chính mình cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ sung sướиɠ đến thế.

Cảm giác mới chợp mắt thế mà mặt trời ngày thứ hai đã lên cao.

Gần như Thủy Nhược Vân khẽ động, Lăng Việt Sơn liền tỉnh lại. Nàng mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt. Lăng Việt Sơn nhìn thấy bộ dáng nàng ngây thơ, không nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng, một bên kiềm chế không nổi đưa tay gạt sợi tóc trên mặt nàng, một bên lại thay nàng kéo nhanh áo ngoài xuống.

Thủy Nhược Vân bị hắn chạm vào, kinh ngạc, muốn ngồi dậy, không ngờ lại chạm tay vào l*иg ngực trần của đàn ông. Nàng hét lớn, nhảy dựng lên, trong lúc hoảng hốt chân bị vấp, bỗng chốc ngã ngồi xuống. Lăng Việt Sơn đỡ nàng thật cẩn thận thật cẩn thận: “Coi chừng, ngã”

“Ngươi… Ngươi…” Nàng trừng mắt, nhìn ánh mắt trong sáng vô tư biểu lộ sự vô tội, có phần ngu ngơ. Bây giờ, có phải nên cho hắn một cái tát, mắng to đồ chết dẫm, sau đó một kiếm đâm chết, để đỡ phải nghe miệng lưỡi thế gian?

Dường như bọn họ cũng chưa xảy ra việc kia. Nhưng mà, hai người bọn họ không mặc gì ngủ chung một chỗ lại là sự thật. Tuy nhiên, hắn hình như cứu nàng… Việc này, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nữ nhân trẻ mắt choáng váng, không biết phải làm sao, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Ý thức được mình chưa mặc áo, luống cuống tay chân kéo chặt áo ngoài, thấy xấu hổ và giận dữ không chịu được.

Lăng Việt Sơn cuộc sống thuở nhỏ đi theo sư phụ quái lão nhân, đâu biết được điều gì là nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ tùy ý làm theo cảm nhận. Nên tự nhiên muốn gần gũi yêu thương người con gái trẻ mình thích, hắn coi đây là chuyện đương nhiên. Nhìn nàng sắc mặt khó coi, vội hỏi: “Làm sao vậy, có phải trên người còn đau, có chỗ nào khó chịu?”