Chương 11: Nhảy Xuống Sườn Núi

Dưới tình thế cấp bách hắn nhảy xuống sườn núi, liên tiếp bị va chạm, đυ.ng phải vài chạc cây cùng dây mây khiến hắn đau đớn. Hắn vận khí nâng cao tinh thần, gắng gượng ổn định thân hình, dựa vào mấy thứ đυ.ng phải, hắn mượn lực, mũi chân chạm nhẹ, bắt đầu nhảy xuống thành thạo hơn. Nhờ ánh trăng có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm, hắn nhanh chóng tìm được bóng người nhỏ nhắn đang rơi xuống. May mắn Dạ Hương đem nàng ném cách vách vυ"i khá xa, nếu không trong quá trình rơi xuống vực cũng sớm bị vách núi đυ.ng chết.

Lăng Việt Sơn đẩy nhanh tốc độ, muốn kéo ống tay áo của nàng, lại thấy một cành cây vắt ngang núi sắp va vào đầu nàng, hắn vội thu tay loại bỏ cành cây, bảo vệ đầu của nàng, trong nháy mắt bỏ qua cơ hội bắt được nàng. Lăng Việt Sơn khẩn trương, đem toàn bộ sức lực xông tới, đáy vực ngay trước mắt, hắn đem cả người nàng ôm vào trong ngực, cố gắng tung chưởng tạo lực cản làm chậm tốc độ rơi, lật mình, không đắn đo đem lưng trở thành đệm. Cũng may đáy vực có lớp đất bùn nhão dày, nhưng hắn đυ.ng phải máu cũng dâng lên, hắn vận khí, đem vị tanh vừa trào lên cổ họng đè xuống dưới.

Qua một lúc lâu, hơi thở của hắn mới ổn định. Nhanh chóng nhìn kỹ người nhỏ bé trong lòng, đang hôn mê, không có vết thương nghiêm trọng có thể chết người, lúc này mới yên lòng lại. Hắn ngồi dậy, đánh giá một chút cảnh vật chung quanh, đều là lá cây và bùn nhão, vừa ẩm ướt vừa lạnh, suy nghĩ không nên đem người nhỏ bé đặt ở trên mặt đất, để nàng dựa trên cánh tay mình, nửa người dựa vào vai hắn.

Hắn đứng lên, đi một vòng nhỏ, đưa mắt nhìn, ba phía đều là núi cao, chỉ có một phía sườn dốc thấp đá lởm chởm bụi gai mọc tầng tầng lớp lớp, xa xa chẳng biết là hướng nào. Đáy vực phạm vi khá rộng, cách đó không xa còn có một đầm nước nhỏ, trong góc tìm được một cái hang miễn cưỡng có thể trú thân. Trong hang vô cùng ẩm ướt, Lăng Việt Sơn ôm người đẹp, không rảnh dọn dẹp, dứt khoát tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống khoanh chân, vận công chữa thương.

Vận khí một lát, trên người thoải mái hơn, phát hiện trong người có máu tụ cản chân khí lưu thông, vận công ép ra, nghĩ đến ở Lý phủ bị Dạ Hương đạo tặc rắc độc phấn, lẽ nào chính là thứ lão đầu đáng chết hay nói trên giang hỗ gọi là độc nhuyễn cốt tán, hắn cũng cảm thấy được nó rất lợi hại.

Bỗng người trong lòng khẽ cử động, hắn vội chỉnh lại vị trí của nàng, để nàng có thể thoải mái dựa vào. Ý thức của Thủy Nhược Vân chậm rãi khôi phục, cảm thấy lạnh, khắp người đau đớn, rất khó chịu. Nàng mở to mắt, đã thấy thiếu niên trong rừng cây kia, lại nghĩ tới việc khinh sợ vừa trải qua lúc trước, vội quay đầu nhìn bốn phía, một mảng tối om. Ánh trăng chiếu lên lá cây thối rữa và bùn, không khí u ám, lại không thấy bóng dáng quen thuộc của Thủy Trọng Sở ca ca. Cơ thể đau đớn lại thêm sợ hãi, mắt đã ngập nước.

Lăng Việt Sơn đau lòng ôm nàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng đừng sợ, đừng hoảng hốt. Hiện tại đã an toàn. Chúng ta đang ở vách núi phía sau rừng cây. Kẻ xấu đã bị đánh chạy. Nàng đừng lo lắng. Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Thủy Nhược Vân hít một hơi, phút chốc nước mắt chảy xuống. “Ca ca của ta đâu?”

“Hắn ở phía trên. Hai người chúng ta rơi xuống, bây giờ đã an toàn. Nàng đừng sợ, ta sẽ không để cho nàng chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.”

Ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt nàng, khuôn mặt nho nhỏ dưới bàn tay to ngăm đen càng lộ ra vẻ nhợt nhạt, vệt nước mắt nhỏ lộ ra vẻ đáng thương. Lăng Việt Sơn cảm thấy trái tim như mềm nhũn, hận không thể móc ra, đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có.