Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia

6.84/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"" Nếu chàng không còn ai bên cạnh, ta nguyện làm nương tử của chàng, mãi mãi không phản bội lời thề!"" "" Cao Nguyên Khải, ta yêu chàng, ta vốn không cần biết Nhị vương gia đối với chàng ác độc như t …
Xem Thêm

Chương 1: Nữ nhân lười biếng
"" Ây da, có để cho bổn tiểu thư ngủ không hả???"" Thanh âm nữ tử mềm mại có chút lười biếng truyền đến, Hàn Mặc Mặc chu môi nhỏ biểu tình không đồng ý,nàng mặc sức lăn qua lăn lại trên giường, hai mắt nhắm tịt, kiên quyết không chịu thức dậy. Có rất nhiều người tâm tình lúc mới ngủ dậy rất xấu, mà Hàn Mặc Mặc nàng là một trong số đó, mới sáng sớm đã bị làm phiền, đúng là bực mình quá đi mà.

""Tiểu thư, nếu còn không dậy, lão gia nhất định một phát đem tiểu thư gả ra ngoài rồi đó!"" Chu Tiểu Hồng chu môi đáp lại, thở dài nhìn tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người đang mặc sức lăn lóc trên giường, đúng là, nàng đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, cũng biết tiểu thư khi mới ngủ dậy tính khí rất xấu, nhưng hôm nay là khác, lão gia đã hạ lệnh phải lôi được tiểu thư từ trên giường xuống, bàn chuyện hôn sự.

"" Tiểu Hồng, đi chỗ khác chơi đi, hôm nay ta nhất quyết không ra khỏi giường, đi đi"" Hàn Mặc Mặc lắc đầu nguầy nguậy, kéo chăn lên, một mực tiếp tục đi chơi cùng ngu công.

Chu Tiểu Hồng cười khẽ một tiếng, hướng chăn nhỏ ghé xuống thì thầm "" Tiểu thư, nếu tiểu thư tỉnh dậy bây giờ, em nhất định sẽ giúp tiểu thư lấy trộm một ít bột tiêu túy, đảm bảo không sai!""

""Bột tiêu túy á???, em nói thật chứ"" Hàn Mặc Mặc lập tức bật dậy, bột tiêu túy của Hoàng lão bà phòng bếp, dù nàng có ngàn vạn lần khóc lóc ỉ ôi năn nỉ gãy lưỡi, Hoàng bà bà cũng kiên quyết không thèm để ý. Bột tiêu túy này có lùng khắp mọi nơi mua cũng không có, nghe nói người trong hoàng gia có thứ bột này, lại còn rất nhiều, Hoàng bà bà trước kia là tỳ nữ của quận chúa Tiêu Ninh, là nương của nàng, vì phục vụ rất tốt nên được thưởng một ít bột tiêu túy, thứ bột này, đúng loại mà nàng đang cần để chế tạo thuốc dụ thú . Ây da, tiểu thư à, bột người ta dùng để uống trị thương , nàng lại đem đi làm thuốc , Hoàng bà bà rất cưng nựng tiểu thư, nhưng thân là con gái duy nhất của tể tướng đương triều, nàng lại ham mê ba thứ chế tạo thuốc dụ thú, suốt ngày cùng đám gia nhân trong nhà đi lên rừng bẫy thú, hại lão gia quát nạt mấy, căn bản đều không khuất phục được đứa con gái này. Cổ nhân đã có câu, nữ tử trong nhà như quả bom nổ chậm, đứa trẻ này cũng đã mười bảy tuổi, không thể để nó rong chơi mãi thế được

Hàn Mặc Mặc là đứa trẻ hết sức thông minh, nàng còn vô cùng cứng đầu cứng cổ, ai nói cũng không thèm bỏ vào tai, chỉ sợ duy nhất nước mắt của mẫu thân. Tiêu Ninh quận chúa ngày xưa được gả vào phủ tể tướng, phụ thân Hàn Mặc Mặc là Hàn Quang Lỗi rất yêu thương nương tử, cả đời chỉ chăm chăm bồi nương tử, không hề có tỳ thϊếp, vì vậy mà khi Tiêu Ninh quận chúa khó sinh Hàn Mặc Mặc, ông không biết làm thế nào để cứu nương tử, có vị chân nhân đi qua, quần áo tóc tai bạc phơ nói rằng, ông ta có thể cứu được cả mẹ cả con, nhưng đứa trẻ này khi sinh ra phía sau sẽ có hồng liễn ( vết bớt nhỏ) tượng trưng cho việc nàng là tiên nữ bị đày xuống hạ giới,số mệnh của nàng sẽ là vương phi trên vạn người, nàng còn là người sẽ giúp phu quân thống nhất thiên hạ, chấm dứt tranh giành đoạt quyền, loạn lạc bờ cõi. Vào năm nàng mười tám tuổi, nhất định phải gả đi cho một vị vương gia, đến lúc đó sẽ có người thích hợp tìm đến. Nói rồi đưa Hàn tể tướng một gói bột nhỏ, hòa cho Tiêu Ninh quận chúa uống, sau đó liền thuận lợi sinh ra tiểu hài tử, vì không muốn nương tử mình sốc, ông liền đem chuyện gặp vị chân nhân giấu đi, nhìn vết hồng liễn hình hoa sen phía sau lưng đứa trẻ , ông thở dài, cung đấu thật quá phức tạp, ngàn vạn lần ông đều không muốn đẩy con gái mình vào nơi nguy hiểm như vậy. Số mệnh ư, tất có thể thay đổi, Hàn tể tướng cáo quan, quay về ở vùng quê, tách gia quyến của mình ra khỏi kinh thành.

Hàn Mặc Mặc từ khi sinh ra đã có chút yếu ớt, nhưng lại đặc biệt xinh đẹp, như đóa hoa hồng liên nở hương thơm, ngũ quan thật sự mê người,nàng được mẫu thân, phụ thân cùng các huynh trong nhà rất yêu thương cưng chiều, tuy nhiên vùng quê này lại nổi tiếng phá phách, con gái nhà người ta đến tuổi cập kê thì e thẹn liễu rủ, riêng Hàn Mặc Mặc theo các anh trai từ nhỏ lén tập luyện binh pháp, đến năm lên mười sáu thì bắt tay vào chế tạo mấy loại dược liệu, rồi thuốc dụ thú, nên đối với các vị chức sắc trong huyện, chẳng ai muốn con trai mình rước về một nàng dâu vô phép vô tắc như vậy cả, kể cả nàng có là vị tiểu thư duy nhất của tể tướng đã về hưu cả. Nếu chỉ tính riêng việc táy máy hay phá phách, Hàn Mặc Mặc cũng không gây nhiều tai tiếng như vậy, chẳng qua nàng còn mắc bệnh đặt đâu ngủ đó, ngoài việc đam mê chế tạo dược liệu, Hàn Mặc Mặc còn rất thích ngủ, nói cách khác là yêu ngủ, nếu cả ngày không có nguyên liệu để chế biến thuốc, các huynh vào kinh thành học tập, không có ai cùng nàng đi bẫy thú, Hàn Mặc Mặc khẳng định sẽ nằm trên giường cả ngày. Tiêu Ninh quận chúa quả rất cưng chiều đứa con gái út này, nàng thường đỡ lời cho con gái trước phu quân, nên đối với Hàn Mặc Mặc, nước mắt mẫu thân mới là đáng sợ nhất.

"" Đứng thẳng cái lưng lên!"" Hàn tể tướng thét ra lửa với nữ nhân có dung nhan động lòng người trước mặt, Hàn Mặc Mặc len lén ngáp một cái, thuận thế đứng nhũn chân một cái, liền bị cha phát hiện ra, biểu tình trên khuôn mặt liền ủy khuất, tuy nhiên vẫn cố gắng đứng nghiêm

""Phu quân, Tiểu Mặc còn mới ngủ dậy, đừng thét làm con bé sợ"" Tiêu Ninh quận chúa khẽ nhắc nhở phu quân, tỏ vẻ không đồng tình. Hàn Mặc Mặc ánh mắt nhìn mẫu thân long lanh,như con mèo nhỏ đòi chủ nhân thương tình

"" Mặc Mặc ngoan đừng sợ, lại ngồi đây với mẫu thân nào"" Tiêu Ninh quận chúa thấy dáng vẻ tội nghiệp của con gái cưng, liền liếc anh mắt sang bên phu quân, người làm chồng vì quá yêu thương nương tử, mới thở dài quay mặt đi, đứa con này, đều bị nàng làm hư rồi.

"" Vô phép vô tắc, lần sau còn dụ tiểu khuyển nhà người ta nữa, ta lập tức sẽ không cho con ra khỏi nhà một bước""

” Ây da, đâu phải tại con, đó là tiểu khuyển tham ăn mới chạy đến, con cũng đâu có muốn dụ nó làm gì""

Hàn Mặc Mặc nấp sau lưng mẫu thân phân trần. Thật ra con tiểu Khuyển của Bạch phủ gần đó thường bị bỏ đói, nàng đang trên rừng đang dụ thỏ thì nó chạy đến, nàng thương tình lấy một ít bánh bao cho nó, cuối cùng gia nhân nhà kia đến, lại bảo nàng dụ dỗ tiểu khuyển nhà họ, thật là, cái này phải gọi là làm ơn mắc oán.

"" Còn xảo biện!"" Hàn Quang Lỗi tức giận gầm lên, nương tử lại hướng ông lắc lắc đầu, ông thở dài một tiếng "" Mặc Mặc, ngày mai Bạch thiếu gia sẽ sang đây cùng con trò chuyện, nhớ cư xử cho đúng mực""

Không thể nào, chỉ vì nàng dụ chó người ta ra, người ta liền bắt nàng chịu tội á, huống chi nàng còn cho con tiểu khuyển kia ăn uống, tại sao chứ "" phụ thân, con mới không cần gặp tên kia, con không làm gì nên tội, con tiểu khuyển kia bị họ bỏ đói, con thương tình cho nó ăn một chút, như thế nào lại tìm con hỏi tội"" Hàn Mặc Mặc giật giật áo mẫu thân, thò gương mặt xinh đẹp ra ủy khuất.

"" Ngươi!"" Hàn Quang Lỗi tức giận đập bàn một cái, Hàn phu nhân liền đưa bàn tay nhỏ nhắn ra vuốt lấy ngực ông, dịu ngọt nói mấy tiếng "" Tướng quân, chàng cứ để thϊếp nói chuyện với Mặc Mặc, con bé đúng là có chút không hiểu chuyện, người làm mẫu thân này phải dạy dỗ một chút, hay chàng không tin thần thϊếp?"" Tiêu Ninh quận chúa xinh đẹp động lòng người khóe mắt có chút buồn, Hàn Quang Lỗi ông rất yêu nương tử, vì vậy mà liền đuổi Hàn Mặc Mặc còn đang núp sau váy mẫu thân ra ngoài, ôm lấy nương tử

"" Ninh Ninh ta không có ý vậy, tất cả đều nghe theo nàng, được không?"" Hàn Quang Lỗi luống cuống ôm lấy nương tử, nhận được một cái gật đầu của nàng, mới từ từ thở dài, ai bảo cả đời ông chỉ yêu thương một nữ nhân này, bồi nàng, nàng cũng vì ông sinh ra bốn hài tử thông minh, duy chỉ có đứa con gái út nghịch ngợm làm ông đứng ngồi không yên.

Thêm Bình Luận