Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia

6.84/10 trên tổng số 19 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"" Nếu chàng không còn ai bên cạnh, ta nguyện làm nương tử của chàng, mãi mãi không phản bội lời thề!"" "" Cao Nguyên Khải, ta yêu chàng, ta vốn không cần biết Nhị vương gia đối với chàng ác độc như t …
Xem Thêm

Chương 2: Gặp được nàng, cả đời không buông tay
Hàn Mặc Mặc hừ một tiếng, đá bay hòn đá trước thềm, lè lưỡi làm mặt quỷ trước cửa phòng phụ mẫu, nhanh chóng chạy đi tìm chỗ chơi. Tên họ Bạch này, chỉ có chút chuyện cũng làm rùm beng lên, để xem ta ngày mai mới không thèm gặp ngươi. Nàng luống cuống chạy đi tìm Chu Tiểu Hồng đòi nợ, mới thấy tiểu nữ nhân kia đúng là đang đi thậm thà thậm thụt, liền cười mỉm xảo quyệt đập một cái vào vai nàng "" Tiểu Hồng, em còn không mau đưa cho ta"" . Chu Tiểu Hồng suýt chút nữa tim rớt ra ngoài l*иg ngực "" Tiểu thư à, em mất hồn rồi đó, đây này, em cực khổ lắm mới lấy được cho người, đừng có để lộ ra nha!"" . Hàn Mặc Mặc mừng còn hơn nhặt được vàng, miệng nhỏ cười tươi, làm cho Chu Tiểu Hồng ngẩn ngơ nhìn, tiểu thư nhà nàng thật xinh đẹp , dù đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nàng thật sự đẹp đến động lòng người, mắt to tròn long lanh, sống mũi thẳng thắn, đôi môi anh đào hồng nộn không cần đến son, tóc tiểu thư đúng là vừa dài vừa mềm mượt, thân hình nàng tuy là có hơi gầy, nhưng nam nhân đảm bảo chỉ cần nhìn thấy đều muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.

"" Ta hứa, cảm ơn em nhiều lắm, này, sao lại ngẩn người vậy?"" Hàn Mặc Mặc khó hiểu nhìn trên nhìn xuống bản thân, không phải là mặt nàng dính gì đó chứ. Chu Tiểu Hồng xem ra vẫn chưa tỉnh mộng, môi nhỏ mấp máy"" Tiểu thư, người thật là xinh đẹp!"". Hàn Mặc Mặc cười một cái nữa, cốc đầu nữ nhân còn đang ngơ ngẩn trước mặt, một phát xoay đi, bóng dáng yêu kiều biến mất, Chu Tiểu Hồng mới bừng tỉnh, lập tức chạy theo.

Hàn Mặc Mặc đã pha chế xong thuốc dụ thỏ từ gói bột Tiêu Túy mà Tiểu Hồng đưa cho, liền lẻn cửa sau chạy lên núi thử thuốc. Nàng đi mãi đi mãi, khuôn mặt xinh đẹp có chút hồng lên, mới dừng lại trước cửa động nhỏ, lần trước huynh trưởng lên núi luyện võ, nàng cũng đòi đi theo, thấy có chú thỏ nhỏ màu trắng tinh đẹp mắt xuất hiện trước cửa động này, Hàn Mặc Mặc mới cần đến bột Tiêu Túy, để dụ chú thỏ nhỏ, bắt về nhà nuôi.

Nữ nhân nhỏ nhắn ngồi xuống, nụ cười càng ngày càng lớn rắc một ít thứ thuốc, mùi thơm nức mũi bay xa, thứ bột Tiêu Túy này, quá thơm rồi đó, thật may Tiểu Hồng đã lấy trộm giúp nàng. Rắc xong liền lôi trong người ra một miếng củ cái lớn đặt lên, dựng bẫy lên, rồi lấy một que gỗ nhỏ chống lên. Tiểu mao nhi, mau ra đây với ta, ta sẽ đem em về bồi thật tốt. Hàn Mặc Mặc từ từ bước ra sau một vùng lau sậm, nhẹ nhàng ngồi xuống, chờ đợi. Không bao lâu sau, chú thỏ nhỏ xinh đẹp lần trước đã từ từ di chuyển ra, từng bước từng bước tiến về cái bẫy mà nàng đã dựng lên, lòng Hàn Mặc Mặc vui như mở cờ, nín thở chờ đợi "" đúng rồi, ngoan lắm, tiến thêm một bước nữa, đúng rồi!"" . Chỉ còn một phân nữa, chú thỏ nhỏ sẽ là của nàng, Hàn Mặc Mặc đã cười híp hết cả mắt. Bỗng nhiên đằng trước truyền tới một tiếng động lớn, con thỏ nhỏ thấy có động, lập tức chạy đi mất, bỏ rơi cái bẫy của nàng. Cái gì thế này, Hàn Mặc Mặc tức giận dậm dậm chân, tiếc nuối nhìn con thỏ chạy đi mất, nàng đau lòng đuổi theo con thỏ nhỏ, vừa bất lực vừa mệt. Hàn Mặc Mặc quay lại nhìn cái bẫy, thì………… Có một con ngựa lớn đang chăm chú ăn miếng củ cải của nàng, còn vô sỉ đá bay cái bẫy đi. Hàn Mặc Mặc có chút tức giận, muốn tứ mã nan truy con ngựa kia, mới dần dần tiến lại gần.

Có cái gì đó đang nằm trên người con ngựa, bụng con ngựa còn chảy ra từng giọt nước gì đó, nàng nhìn kĩ một tí, a , là máu. Từng giọt máu phía bụng con ngựa chảy xuống, tiểu mã à, mày bị đau ở đâu chăng.

Hàn Mặc Mặc từ từ tiến lại, mới phát hiện trên thân con ngựa đang có người nằm trên, áo choàng đen che đi dung mạo, người kia dường như biết có người, yếu ớt ngồi dậy, lưỡi kiếm sáng bóng kề sát cổ Hàn Mặc Mặc "" Ngươi là ai?"" Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên, phá tan bầu không khí quỷ dị. Hàn Mặc Mặc giật mình, nhìn xuống cổ mình, rồi lại nhìn lên cánh tay đang chảy máu không ngừng của người kia "" Ngươi đang chảy máu đó"". Nam nhân lướt ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, hự một tiếng, cả người đổ hẳn sang bên, ngã xuống. Hàn Mặc Mặc vội vội vàng vàng chạy lại đỡ, nam nhân dường như sắp ngất đi, đầu gối trên đùi nàng, áo choàng đã lệch đi, để lộ rõ khuôn mặt đẹp đẽ đến xuất thần, ngũ quan rõ ràng như tạc, thật là một nam nhân quá soái, tuy nhiên lại rất nhợt nhạt, đã ngất đi. Hàn Mặc Mặc vỗ vỗ nhẹ má hắn"" Này, tỉnh dậy đi, ngươi mau tỉnh dậy""

Cao Nguyên Khải tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một hang động rộng lớn, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn từ từ ngồi dậy, đυ.ng phải một vật gì đó, nghe uỵch một tiếng , vật kỳ lạ còn phát ra tiếng kêu ủy khuất

"" ây da, hại chết mông nhỏ của bổn tiểu thư rồi"" Hàn Mặc Mặc mệt mỏi chỉ vừa ngồi ngủ gục một tí, lại bị ngã vố đau, ủy khuất đứng dậy, lại gặp ngay cảnh kiếm sắc kề cổ. Nam nhân lạnh lùng hướng mũi kiếm về phía cổ cô"" Ngươi là ai?"". Hàn Mặc Mặc lấy ngón tay nho nhỏ đẩy mũi kiếm ra, hướng hắn ngồi xuống, cầm lấy tay hắn lên, lấy trong người ra một chút thảo dược, bôi lên vết thương cho hắn"" Ngươi đúng là, tay này còn bị thương, lại cầm kiếm nặng, có muốn tàn phế không hả?"" Hàn Mặc Mặc như cô vợ nhỏ chăm sóc phu quân, vừa làm vừa nói. Cao Nguyên Khải hắn được một phen thảng thốt, nữ nhân này không sợ chết ư, lại còn dám đẩy mũi kiếm hắn ra. "" Bổn tiểu thư là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta đã cứu ngươi một mạng, dược liệu trị thương ta khó khăn lắm mới chế được ra, lại vì ngươi mà dùng hết rồi, cho nên đừng có dùng cái kiếm đó kề cổ ta, cảm giác lành lạnh khó chịu lắm!"" Nàng bôi bôi cho hắn, thuận tay xé nơi tà áo của mình một cái, lấy tấm vải băng lại vết thương. Hàn Mặc Mặc làm xong, nhìn hắn cười một cái, miệng nhỏ kêu lên "" xong rồi"". Nàng thật sự rất xinh đẹp động lòng người, Cao Nguyên Khải nhìn nàng có chút thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm, trầm mặc không nói. Hàn Mặc Mặc nhìn hắn từ trên xuống dưới, chu môi nhỏ"" Ngươi cũng rất đẹp, nhưng không có bằng huynh trưởng của ta, này, có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?""

Cao Nguyên Khải có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhân này quả nhiên vô hại, nói thật nhiều, nhưng giọng nói của nàng thật sự rất dễ nghe, hắn chỉ phun ra mấy tiếng "" Cảm ơn ngươi!"". Hàn Mặc Mặc không chịu khuất phục, móc trong túi ra một chiếc bánh, dù hắn có từ chối thế nào cũng bắt hắn ăn bằng hết, đưa nước lúc hắn ngất nàng lấy từ suối về cho hắn. Hàn Mặc Mặc ngồi nhìn hắn uống nước, miệng nhỏ nói từ chuyện này đến chuyện khác "" Hắc y nhân, nói cho ngươi nghe, con ngựa của ngươi đã chạy mất rồi, ăn xong miếng củ cải của ta liền biến đi, mà ta cực khổ lắm mới lôi ngươi vào được động này đó, ngươi còn muốn gϊếŧ ta"" Hắn đáp lại một câu"" xin lỗi ngươi"" . "" cũng được, nhưng mà ngươi sao lại bị thương như vậy, có ai muốn ám sát ngươi sao?"". Cao Nguyên Khải ánh mắt phóng ra tia ác khí, nhìn ra phía cửa hang "" đúng, là huynh đệ tương tàn!"". Hàn Mặc Mặc không tin nổi vào tai mình, huynh đệ mà cũng không tha, vậy người này quá sức đáng thương rồi, nàng không nhịn được xích lại vuốt đầu hắn như ân cần với những con thỏ nàng bắt được về "" thật đáng thương, hắc y nhân, huynh đệ của ngươi thật độc ác, không như các huynh của ta, đều rất thương yêu ta, một chút cũng chưa hề trách phạt"" .

Cao Nguyên Khải sửng sốt nhìn nữ nhân xinh đẹp đang ngốc nghếch vuốt đầu hắn, từ nhỏ đến khi là một vương gia dưới một người trên vạn người, chưa từng có ai quan tâm, gần gũi với hắn đến như vậy, mẫu thân ư? Hắn từ nhỏ chưa từng được hưởng tình thương của mẫu thân vì mẫu thân hắn đã chết từ lúc hắn vừa sinh ra, lớn lên ở hoàng cung lạnh lẽo, lòng hắn cũng từ từ hóa đá. Cao Nguyên Khải có chút chua xót, biểu tình trên khuôn mặt trầm xuống. Hàn Mặc Mặc dường như cũng cảm nhận được, nàng vụng về ôm lấy, vỗ lưng hắn"" Không sao, nếu không còn ai, ta nguyện ý làm một bằng hữu tốt của ngươi, mãi mãi không bao giờ phản bội ngươi!""

Hàn Mặc Mặc khí thế bừng bừng vỗ vỗ ngực "" Nhất định phải nhớ thật kĩ, bổn tiểu thư là Hàn Mặc Mặc, út nữ của Hàn tể tướng, hôm nay cùng hắc y nhân ngươi kết giao bằng hữu, nếu có chuyện gì liền đến tìm ta, cha ta sẽ giúp ngươi"" Nàng nói xong liền vui vẻ nhìn hắn,còn lấy một mảnh ngọc bội bẻ làm đôi, đưa cho hắn một nửa, nàng giữ một nửa. Hàn tể tướng? Không phải là vị tể tướng danh bất hư truyền đánh đông dẹp bắc đó ư,cùng cô cô của hắn Tiêu Ninh quận chúa kết hôn, từ khi sinh ra nữ nhân út trong nhà đã xin phụ hoàng hắn về nghỉ, vậy nữ nhân này là, chính là biểu muội của hắn. Nàng quả thật quá đơn thuần, Hàn Mặc Mặc ngáp một tiếng, mi mắt như muốn trĩu lại, cầm lấy tay hắn lay lay "" bằng hữu, ta mượn đùi ngươi ngủ một lát thôi, nhớ thức ta dậy nha, người còn đang bị thương, đừng vội đi đâu"" Nói rồi nằm gối đầu lên đùi hắn ngủ khì khì. Cao Nguyên Khải nhìn người đang ngủ đến xuất thần, miệng hắn nhếch lên, vẽ nên một đường cong, hắn cười, hai mươi tư năm qua, khuôn mặt lạnh đạm đó mới trở nên ấm áp, hắn đưa bàn tay có chút thô ráp vuốt má non mịn của nàng"" Mặc nhi, ta sẽ không quên nàng!""

Thêm Bình Luận