Chương 1: Dưỡng hoa thành thê!
Thiên đình hôm nay có vẻ nhộn nhịp, tiên tử váy áo lụa là ra vào, trên tay nào là bê những mâm đào vạn hạnh, bình rượu tiên xếp thành những chồng lớn đẹp mắt. Các vị thượng thần đã chuẩn bị tiến vào yến tiệc, ai nấy đều nghiêm túc cung kính.
Hôm nay là ngày đế quân truyền ngôi lại cho vương tử duy nhất là Hàn Trạc, lấy hiệu Hàn Trạc quân. Hàn Trạc quân lúc sinh ra có chín mươi chín con chim ngũ sắc bay từng vòng từng vòng trên không, tượng trưng cho số mệnh thiên tử vạn kiếp của hắn. Đế quân trông thấy cảnh này thì mừng lắm, thế nên Hàn Trạc quân chỉ mới chín ngàn tuổi, ông đã trịnh trọng truyền ngôi lại cho hắn, đưa thê tử là mẫu thân của Hàn Trạc quân về Ly Kính điện, cùng nhau du ngoạn đất trời. Lại nói Hàn Trạc quân từ lúc sinh ra đã kiệt xuất hơn người, trải qua đủ kiếp nạn, nhanh chóng được phong vị thượng thần, phép thuật tu vi của hắn còn đứng đầu chín giới, không có ai có thể qua được hắn. Còn bàn về dung mạo cùng khí chất, không cần nói tới, chỉ biết rằng kiếp nạn cuối cùng của hắn chính là bị đày xuống hạ giới làm vua của đất nước loạn lạc, sắc đẹp của hắn không chỉ làm nữ nhân thương nhớ tương tư, những vị vua đoạn tụ khác.. ặc ặc.. cũng chết mê chết mệt!
Hàn Trạc có chút không vừa lòng, phất hắc bào lớn một thân đi ra vườn đào, vốn dĩ hắn muốn chờ phụ vương một lúc nữa, không ngờ lại gặp nữ nhân kia, thật là phiền.
Nữ nhân một thân hồng y không gọi là xinh đẹp, chỉ có nét sắc xảo nhẹ nhàng tiến vào vườn đào, ánh mắt như cũ dán lên thân ảnh nam nhân, trong đáy mắt hiện lên sự sủng nịnh cùng yêu thương
'' Biểu ca, người có tâm sự gì vậy?''
Hàn Trạc không quay lại, vốn dĩ hắn cũng không muốn gặp nàng ta, nếu như chính mắt hắn không thấy cách nàng ta đối xử với tiên nữ theo hầu như thế nào, chắc hắn còn bị một màn này làm cho mờ mắt.
Hàn Trạc lãnh đạm lên tiếng '' Không có gì! Muội cũng mau đến Tả Vu điện, lễ sắc phong sắp diễn ra rồi, ta đi trước !''
Kiều Tiễn giật mình, vừa lúc nam nhân muốn rời đi liền nắm chặt lấy tay hắn, ngại ngùng lên tiếng
'' Biểu ca, thật.. thật ra muội rất thích huynh!''
Hàn Trạc chán ghét , gạt tay ra, cười mỉm rồi bước đi
Nữ nhân phía sau vẫn không bỏ cuộc, hét lớn '' Nếu huynh không thích ta, huynh vẫn phải lấy ta!''
Lần này hắn dừng chân, xoay người lại, miệng vẫn mỉm cười '' Đừng có mơ!'' rồi xoay người đi mất, một thân hắc trường bào khuất sau gốc đào cổ thụ. Nữ nhân dường như đã bị hóa đá, thứ nhất là bởi vì nụ cười phi thường mê đắm lòng người kia, thứ hai chính là vì câu nói quá phũ phàng của hắn, nàng có cái gì không tốt chứ, Kiều Tiễn tức giận dậm chân bình bịch.
Lễ sắc phong được diễn ra vô cùng thuận lợi, đế quân tự hào ngắm nhìn hài tử xuất sắc của mình, lại nhìn xuống dưới kia, vị phật tổ cao cao tại thượng vẫn chưa tới, ông đã gửi hạc cho mời ngài đến lễ sắc phong, tại sao bây giờ ngài vẫn chưa tới, thế khác nào. Đế quân thở dài, Hàn Trạc ngồi nghiêm nghị trên ngai vàng, bị nhìn ngắm từ mọi phía quả có chút khó chịu, mấy vị tiên nga kia, hơn nữa còn có Kiều Tiễn, từ nãy đến giờ cứ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Thúc Thúc của hắn, tức Đông Hải Long Vương, biểu đệ của Đế quân vui vẻ tiến lên, cầm ly rượu đến trước sảnh lớn, cạnh đế quân, hào sảng lên tiếng
'' Kính thưa Đế Thượng, Hàn Trạc quân, hôm nay ngày vui, hạ thần xin kính hai ngài cùng chư vị tiên thân một chén, cũng là muốn thông báo một tin vui..''
Chư vị tiên tử khó hiểu, băn khoăn nhìn nhau, Đông Hải Long Vương cùng Đế quân cùng mỉm cười '' Đó là sẽ có mối giao hảo giữa Hàn Trạc quân và tiểu nhi nữ Kiều Tiễn nhà hạ thần, Tiên tộc và Long tộc từ nay sẽ về cùng một nhà!''
Hàn Trạc lãnh khốc lên tiếng '' Không có chuyện đó!''
Trong điện im phăng phắc. Đế quân tức giận '' Hàn Trạc, ngươi ăn nói cái kiểu gì?''
Đông Hải Long Vương vội vã trấn an biểu ca, muốn tạo lại hòa khí '' Chắc là Hàn Trạc quân nói nhấm thôi..''
Hàn Trạc phất trường bào đứng dậy '' Ta không nói nhầm, chính là ta sẽ không lấy con gái của thúc!''
'' Hàn Trạc, ngươi!'' Đế quân tức giận tới mức không nói được lời nào.
Kiều Tiễn ngồi dưới xấu hổ đến độ không còn chỗ nào để thoái lui, ánh mắt đau đớn nhìn nam nhân.
Đông Hải Long Vương nén cơn tức giận đang sôi trong người, kéo nhi nữ biến mất sau cửa điện. Từ đó Tiên tộc và Long tộc lại có thêm thù mới, Hàn Trạc không chút lưu tình ngồi xuống, trong điện không khí im lặng đến đáng sợ, hình như các vị thần tiên cũng biết sắp có cuộc chiến phụ tử nảy ra cực kì khốc liệt, ai nấy đều dặn nhau giữ mồm giữ miệng
Cửa điện truyền ra thứ ánh sáng chói lóa, tỏa sáng khắp chư vị, ai nấy cũng phải che mắt vì chói. Phật tổ khoan thai bước vào, mỉm cười hiền hậu '' Xin chúc mừng Hàn Trạc quân, đế thượng, bần tăng đến muộn rồi!''
Hàn Trạc vội vàng cúi xuống hành lễ '' Cảm ơn sư phụ! Mời người ngồi!''
Lại nói năm hai ngàn tuổi, Hàn Trạc quân đã lọt vào mắt xanh của phật tổ, hắn là người đầu tiên của Tiên tộc nhận được ân điển này, đế quân lại càng mừng rỡ. Trải qua hàng ngàn năm tu luyện, cuối cùng hắn cũng làm phụ thân hết sức tự hào, chỉ là cái tính cách ngang ngạnh làm theo ý mình mãi vẫn chưa thay đổi được.
Chư vị tiên thân cùng đế quân cũng cúi người hành lễ.
Phật tổ khoan thai ngồi xuống, mỉm cười hiền hậu, lấy trong ống tay áo ra một viên chân cầu nhỏ, tỏa ra ánh sáng màu hồng đẹp mắt, người phất tay một cái, viên chân cầu bỗng hóa thành một đóa hoa tuyệt đẹp. Chư vị tiên thân đều không rời mắt khỏi, người người đều cảm thán vẻ đẹp của đóa hoa. Hàn Trạc cũng không dứt mắt khỏi đóa hoa kia, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Phật tổ ôn tồn lên tiếng '' Hàn Trạc quân, đây chính là quà mừng của bần tăng dành cho người, đóa Mễ Liên này ba ngàn năm qua đã hấp thụ tu vi của bần tăng, hai ngàn năm nữa là có thể biến thành thượng thần, năng lực của nó rất mạnh mẽ, vì vậy bần tăng muốn tặng cho người, để chúc mừng người, và cũng là để nhắc nhở người hãy luôn biết chăm sóc cửu giới, hai ngàn năm nữa, đóa Mễ Liên này phải nhờ vào tu vi của người rồi''
Hàn Trạc quân giơ tay ra, đóa Mễ Liên đã tự động bay đến tay hắn, nhẹ nhàng dụi dụi mấy cái, hắn còn nghe qua tiếng cười mãn nguyện rất nhẹ. Hàn Trạc quân cúi xuống '' Đồ đệ cảm tạ sư phụ, nhất định đồ đệ sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt!''
Đế quân hình như cũng quên mất chuyện lúc nãy, được phật tổ ghé thăm còn vinh dự nào hơn, thành ra mấy chốc đã cùng các vị tiên tử khác vui vẻ trò chuyện. Đương nhiên thằng bé không còn nhỏ nữa, đã trở thành quân vương rồi, chuyện nó gây ra, tự khắc nó phải giải quyết!
Hàn Trạc có một cảm giác rung động mãnh liệt với đóa hoa nhỏ đáng yêu trong lòng bàn tay, bởi vì, bởi vì cái tiểu yêu hoa bé tí này, chính là nương tử tương lai của hắn, sẽ lớn lên nhờ tu vi thượng thần của hắn. Phật tổ là một lão tử hóm hỉnh, hắn biết thế, người hiểu hoàn cảnh bất đắc dĩ của hắn, vì vậy mà khẽ giấu hắn nuôi một tiểu yêu hoa, đợi hắn đủ chín chắn, sẽ tặng nàng cho hắn, để hắn nuôi nấng thành nương tử ( hắc hắc, có chút giả incest ạ).
'' Tiểu yêu hoa, ta sẽ gọi nàng là Thân San, Tiểu San San của ta, phải nhanh lớn lên nhé, ta rất muốn gặp nàng!''
Đóa Mễ Liên bé nhỏ khẽ lay động từng cánh hoa, rung rinh mấy chiếc lá nhỏ xíu trên thân, hình như đang hoan hỉ vui mừng.
Đám tiên nga cũng đặc biệt yêu thích đóa Mễ Liên xinh đẹp này, Hàn Trạc quân rất cưng chiều Thân San, vì vậy mỗi khi đi ngủ cũng mở kết giới, chui vào, đóng lại rồi đặt đóa hoa nhỏ trong l*иg ngực, để nàng hấp thụ linh khí thượng tiên, nếu có hôm phải vi hành, hắn cũng đặt Thân San vào trong ngực, để nàng cùng hắn dạo chơi khắp chốn nhân gian, tiện thể hấp phụ một chút linh khí Nhật Nguyệt, đối với việc lớn lên càng tốt hơn.
'' A Hàn Trạc quân, Thân San mọc thêm một chiếc lá này!'' Tiên Nga hồng y vui vẻ a lên.
Hàn Trạc đứng cạnh mỉm cười mãn nguyện, cảm giác nuôi được cô vợ nhỏ lớn lên thêm một tí rồi.
'' A, người xem, Thân San màu sắc đã hồng hào hơn nhiều rồi này!'' Tiên Nga bạch y kéo kéo tay tiên nga hồng y, đứng phía sau lưng Hàn Trạc ngó đầu ra, vui vẻ ngắm nghía Thân San qua kết giới.
Hàn Trạc ý cười trên miệng lại càng rõ ràng, hắn lấy lại vẻ nghiêm nghị '' Mau đi chuẩn bị mật mộc đơn, ta dựng lại kết giới!'' Thứ duy nhất có thể cùng sức mạnh của hắn lập thành kết giới vô định không thể phá bỏ chính là mật mộc đơn vạn năm của Ngũ bá, ở hồ ly động trên núi Thuyết Tuyên, ngoài hắn, không ai có thể lấy được chúng. Hàn Trạc hắn phải bảo vệ nàng thật tốt, để nàng yên ổn lớn lên, cùng hắn đường đường hoàng hoàng bước vào Quang Minh điện.
Hai nàng tiên nga đồng thời nga một tiếng, nghiêm chỉnh xoay người đi ra cửa. Chằng là nương tử vừa rồi có muốn được hắn ôm vào lòng, ở cùng nàng, phải nói là nuôi dưỡng nàng lâu như vậy, mọi cử chỉ động tác của nàng hắn đều hiểu rõ, tuy chỉ là rung một chiêc lá hay lung lay nhẹ một cánh hoa, đều có ý tứ rất rõ ràng. Nếu hắn không kịp đáp ứng, nàng sẽ giận,sẽ không thèm chui vào ngực hắn ngủ nữa, đóa Mễ Liên của hắn thực là một tiểu cô nương đáng yêu.