Chương 22: Gặp lại (2)

Bifitu trong trí nhớ của cô… là hình dáng như thế nào nhỉ?

Diện mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, cơ trí, nhiệt huyết….

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy Bifitu cùng vị Pharaoh Ramesses đệ nhị trước mặt này lại không có một chút liên hệ gì thế này? Bifitu rất trẻ nên khó có thể che giấu được sự nông nổi và kiêu ngạo của tuổi trẻ. Ngày đó cô luôn nghĩ, dù hắn có trí tuệ cùng khí phách hơn người nhưng khó có thể trở thành một vị quân chủ độc nhất vô nhị được.

Cô nghĩ như thế, miễn cưỡng nghĩ như vậy. Kỳ thật trong lòng cô vẫn không muốn thừa nhận, Bifitu chính là Ramesses đệ nhị, không muốn thừa nhận cuộc đời hắn bởi vì cô mà bị thay đổi, hai năm sau khi kế vị liền ảm đạm ra đi...

Ramesses ung dung ngồi trên chiến mã yêu thích của mình, tóc dài màu rám nắng tùy ý thả ở phía sau, nắm chặt thanh bảo kiếm trên tay, lạnh lùng nhìn một lượt chiến trường.

Hắn không mặc áo giáp hoa lệ thường mặc lúc thân chinh, mà là mặc một bộ y phục thường ngày, một thân áo choàng màu đen mộc mạc, vô cùng giản dị, nhưng khí chất vương giả của hắn vẫn không thể che giấu được. Hắn không cần giấu diếm, cũng không thể giấu diếm, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ lạnh như băng khiến mọi người phải run sợ kia liền sẽ nhận ra hắn, hắn chính là vị Pharaoh vĩ đại của Ai Cập- Ramesses đệ nhị.

Ramesses không biểu cảm nhìn người dân thôn Mule đang vui sướиɠ, cách đó không xa là quân đội của Libya. Hai tròng mắt giống như hồ nước tĩnh lặng không để ai nhìn được cảm xúc, càng không thể phỏng đoán ý nghĩ trong lòng hắn. Đi sau là binh lính Ai Cập tuy rằng số lượng không nhiều nhưng toàn là binh lính tinh nhuệ, hơn phân nửa là đến từ thôn Ciutat. Bọn họ đi theo Ramesses từ thời hắn còn là nhϊếp chính vương tử, là quân lính trung thành nhất của hắn. Lúc này, nhóm binh lính anh dũng đều trầm mặc, chờ đợi mệnh lệnh của Pharaoh.

Số lượng quân Libya nhìn thoáng qua cũng ngang ngửa với số lượng quân của hắn. Ramesses rất nhanh tính toán một chút, không bao lâu đã nắm được đại cục, “Xem ra đánh thắng trận này không có gì là khó.” Hắn nhẹ nhàng nói xong, tầm mắt phóng tới một thân ảnh nhỏ bé ở phía xa.

Trong khi người dân thôn Mule bối rối chạy về phía đại quân của Pharaoh thì cái thân ảnh kia lại bất động, ngơ ngác nhìn về hướng của mình. Vừa rồi chinh hắn đã hô to, “Mọi người bình tĩnh, giữ nguyên hàng ngũ.” chẳng lẽ hắn chính là người sắp xếp người dân thôn Mule có trật tự như thế để đi về phía Memphis? Thoạt nhìn cũng chỉ là một đứa nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi, thật sự có chút bản lĩnh a.

Ramesses bất giác gợi lên một tia cười nhẹ, Ai Cập thật đúng là nhiều nhân tài. Hắn ngoắc ngón tay, hai tên lính thân thể cường tráng tiến lên, cúi đầu đợi lệnh.

“Nhìn thấy tiểu hài tử kia không đang đứng bất động ở kia không? Chút nữa khi khai chiến, các ngươi phải bảo vệ tốt cho hắn rồi đưa hắn đến đây, không được có một chút tổn thương nào.”

“Vâng.”

Ramesses tình hình dưới chân núi, hầu hết người dân thôn Mule đều đã chạy đến phía sau đội quân của mình, mà người Libya cũng đang rất gần. Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay trái lên, dừng khoảng một giây rồi hạ xuống, binh lính trên đồi cát nhanh chóng hò hét chạy xuống dưới.

Tướng quân Pengu chỉ đạo đội quân của mình, ý muốn đem người dân thôn Mule vây lại, một lưới bắt hết, “Đáng chết! Đám dân đen các ngươi lại dám lừa gạt ta. Căn bản Pharaoh không hề đem quân đến tiếp ứng các ngươi.” Pengu nghiến răng nghiến lợi, hắn không thể tha cho người Ai Cập! Hắn nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận bọn họ.

Mặt tướng quân Pengu vặn vẹo, liều mạng đuổi theo người dân thôn Mule. Hai mắt hắn bởi sự tức giận mà tràn ngập tơ máu, hắn vung thanh kiếm của mình, kiêu ngạo thúc ngựa đi tới.

Đột nhiên sau gò cát lại xuất hiện quân đội Ai Cập đang chạy về phía của mình. Pengu hề không hoảng sợ mà lại thêm dâng trào, “Binh lực chúng ta nhiều, không phải sợ. Xông lên! Xông lên cho ta.” Đội quân Libya điên cuồng chạy về phía trước, quân đội hai bên nhanh chóng hòa vào nhau.

Quân đội Libya bị quân đội Ai Cập tách làm hai nửa, Ramesses thấy thế liền nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, binh lính lập tức giơ cờ lệnh vàng óng lên, vung một cái, binh lính Ai Cập bắt đầu bao vây ngược lại người Libya rồi điên cuồng đánh chén quân đội Libya.

Bubka che chở cho Ivy, chạy xa khỏi trường, nhìn trận chiến với quy mô nhỏ mà kinh tâm động phách.

“Tại sao lại thành thế này?” Bubka ngơ ngác hỏi.

Ivy nhìn kĩ, đơn giản nói, “Quân đội Ai Cập thể lực yếu hơn lên muốn áp dụng chiến thuật này, đem quân Libya chia thành hai nửa, sau đó tập trung binh lực, trước sau tiêu diệt. Nhưng loại chiến thuật đòi hỏi người chỉ huy phải có năng lực khống chế trận địa cùng thực lực mạnh mẽ, biết nắm lấy thời cơ thì rất nhanh sẽ dồn địch vào chỗ chết. Xem ra… Ramesses đệ nhị quả là một nhân vật lợi hại.

Chỉ trong chốc lát, quân đội Ai Cập đã chiếm thế thượng phong, một nửa quân đội Libya đã bị đánh tan tác. Phía sau, một nửa quân đội Libya mới đuổi đến, bắt đầu công kích quân Ai Cập. Nhưng mà đã quá muộn, quân đội Ai Cập đội ngũ chỉnh tề, thay đổi phương hướng, bắt đầu tấn công đội quân kia của Libya.

Không đến một canh giờ, thắng bại đã đã được quyết định.

Ivy cùng Bubka vui vẻ muốn nhảy lên, thật không hổ là Ramesses đệ nhị vĩ đại của Ai Cập cổ. Quả là dùng binh như thần, quá lợi hại, quá xuất sắc. Nhưng vào lúc này, hai binh lính của Ai Cập không một tiếng động xuất hiện trước mặt bọn họ, “Pharaoh muốn gặp ngài, thỉnh hai vị đi theo chúng ta.”

Ivy chợt hoảng sợ, cô vội vàng vẫy vẫy tay, “Chờ ta một chút.” Sau đó bỏ lại binh lính cùng Bubka đang không hiểu chuyện gì. Cô chạy nhanh đến một chỗ xa, lén lút lấy máy phun sương ra, cẩn thận xịt lên trên mặt, sau đó lấy gương ra soi xem có ổn không. Ổn rồi, ngoài đôi mắt ra thì toàn bộ mặt đều đen như than. Mái tóc ngắn màu đen, làn da nâu đậm, chỉ sợ bộ dáng này đến anh Ngải Huyền cũng không nhận ra. Ivy đắc ý cười, cất gương đi rồi nhanh chóng quay trở lại.

Bubka nhìn Ivy chậm rãi chạy lại, than thở một câu, “Làm cái gì vậy? Đi vệ sinh sao? Ơ, sao ngươi lại đen hơn lúc nãy rồi?”

Ivy lườm hắn một cái, “Tôi vốn đã đen rồi mà.”

Hai tên binh lính lễ phép đứng bên cạnh, lẳng lặng nghe Ivy và Bubka nói chuyện, trên mặt không có nửa phần kiên nhẫn. Ivy kiểm tra lại balo mình một lượt, xác định không thiếu thứ gì mới quay đầu lại, nói với bọn họ, “Chúng ta mau đến gặp Pharaoh.”

Hai tên binh lính đưa Ivy và Bubka đến chỗ của Pharaoh, liền cung kính lùi ra phía sau một chút, đứng ở bên cạnh. Pharaoh lưng hướng về ha người, đứng bên cạnh con hắc mã của mình. Bubka nhỏ giọng bảo Ivy quỳ xuống nhưng hai chân của Ivy giống như bị đông cứng lại, không thể nhúc nhích. Bubka dùng lực túm lấy cô, cô mới thất tha thất thểu ngã quỳ xuống nền cát nóng.

“Này đồ nhà quê, ta không biết quốc gia của ngươi như thế nào nhưng ở Ai Cập, khi yết kiến* Pharaoh thì phải cúi đầu, Pharaoh chưa mở miệng thì ngươi cũng không được mở miệng.” Bubka lén lút giảng cho Ivy, “Mau nghe theo ta.” Nhưng mà Ivy cứ choáng váng nhìn bóng lưng của Ramesses, Bubka hoang mang , lấy tay hơi ấn đầu Ivy xuống.

[yết kiến: đến gặp người có cương vị cao hơn mình. Nguồn: wiktionary]

Hai ngươi vừa làm xong tư thế quỳ xuống, chợt nghe thấy Pharaoh nhẹ nhàng nói với vệ binh bên cạnh, “Trận chiến đã kết thúc, tiểu hài tử kia đâu?”

“Vương, người đã được đưa đến, đang ở ngay phía sau ngài.”

Cái trán Ivy dính sát vào cát, không dám thở mạnh, cảm thấy được trái tim như muốn nhảy ra ngoài, một lúc sau mới bình tĩnh lại được một chút. Cô có thể cảm thấy Ramesses đệ nhị, không, là Bifitu đã quay người lại, đang lẳng lặng đánh giá bọn họ.

“Ngươi chính là người đã dẫn người dân thôn Mule rút lui phải không?”

Cái âm thanh kia, cái âm thanh kia… Ivy cảm thấy trong lòng phát lạnh. Thanh âm quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, thật lạnh lùng. Vương tử nhiệt tình như mặt trời sa mạc kia, nay rốt cuộc đã trở thành người như thế nào… “Ivy, Pharaoh đang hỏi cậu!” Bubka nhắc nhở cô một chút.

“Đúng vậy, là tiểu nhân.” Ivy nhẹ nhàng nói một cậu, rồi sau đó im lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Pharaoh. Nhưng đợi đã lâu, Pharaoh vẫn không nói lời nào. Ivy lo lắng sợ mình nói quá nhỏ, vì thế cô lại nói thêm một lần nữa, “Là tiểu nhân đã…”

“Ngươi! Ngẩng đầu lên!” Cô chưa kịp nói xong đã bị một thanh âm lạnh lẽo đáng gãy. Ivy do dự một chút, tự hỏi mình có nên ngẩng đầu lên hay không. Đột nhiên cằm cô bị một người hung hăng bắt lấy, thô bạo nâng lên. Kia một khắc, cô lại có một tia ảo giác, ảo giác quay trở lại mấy tháng trước, phân chia rõ tình cảm, người chiếc mặt không có một chút thương hoa tiếc ngọc.

Phút chốc, hai mắt Ivy nhìn chằm chằm đôi mắt màu hổ phách giống như bảo thạch kia, hai mắt cơ hồ muốn đem Ivy hút vào bên trong. Ivy cảm thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia thoáng qua một loại cảm xúc phức tạp, đó là mong chờ, kinh hỉ, hoài nghi. Mà trong giây lát, tất cả đều biến thành thất vọng, làm cho Ivy giật mình

“Đôi mắt màu xanh…” trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại khôi phục sự lạnh lùng, hờ hững, không ý ý giải thích hay xin lỗi vì hành động thô bạo vừa nãy nãy của mình. Ramesses thản nhiên nhìn đôi mắt của Ivy rồi đánh giá, “Thật đặc biệt.”

Ivy chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn Pharaoh.”

Cô cúi đầu không nhìn Ramesses. Một giây vừa rồi là quá đủ đối với cô, hắn chính là Bifitu! Hắn chính là vị vương tử trẻ tuổi kia. Ánh mắt giống nhau, cái mũi giống nhau, khóe miệng giống nhau nhưng cả người có vẻ trưởng thành hơn, toát lên vẻ lạnh lùng. Không đúng... không đúng, không biết ở thế giới này đã trải qua bao nhiêu năm? Nhưng tại sao hắn lại trở thành như thế này? Bifitu không thể che giấu tức giận, hạnh phúc kia đâu? Thời gian có thể làm con người trưởng thành hơn, nhưng trưởng thành cũng không nên trở thành lạnh lùng này, không nên trở thành hờ hững như thế này. Đây không phải Bifitu mà cô biết.

Cô lâm vào ngàn vạn câu hỏi, lần đầu tiên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều như vậy. Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ ra.

“Tên của ngươi là gì?” Ramesses nhìn Ivy, ngữ khí bình thản, đánh gãy dòng suy nghĩ trong đầu cô.

“Tiểu nhân tên là Ivy.”

“Ivy… cái tên rất lạ. Ngươi không phải đệ đệ của Mentus.”

Ivy hơi sững sờ, cái tên này rất quen thuộc. Không nhớ đã nghe được ở đâu. Cô vừa định trả lời thì Bubka ở bên cạnh nhìn không được liền mở miệng, “Vương, tiện dân mới là đệ đệ của Mentus.”

Ramesses liếc nhìn hắn một cái, “Quả thật là có mái tóc màu đỏ giống hắn.”

Đúng rồi, Mentus, trước kia cùng với Litah thường đi theo Bifitu. Thì ra Bubka chính là đệ đệ của hắn. Quả thật là có vài phần giống, xem ra mình rất sơ ý a.

“Ivy.”

“Dạ.”

“Là ngươi đã viết thư nói bổn vương không được tham công mà thân chinh đúng không?” Ramesses xoay người đi qua, nhìn xuống chiến trường dưới chân đồi, quân đội Libya bị đánh cho tan tác, quân lính Ai Cập đang từ phía sau công kích chúng.

“Bởi vì tiểu nhân cho rằng, lần nhiễu cảnh này thật ra chỉ là kế điệu hổ li sơn. Con hổ này có thể nói là bệ hạ, cũng có thể là quân đội trọng yếu đóng quân ở Memphis, mà trước mắt quân đội Libya bại dưới tay ngài, bất quá chỉ là một trong hai.” Ivy cẩn thận tìm từ, tận lực lấy lời ngắn gọn nhất để nói ra ý nghĩ của mình.

“Ta lại hỏi ngươi, ngươi đã thấy bổn vương dẫn một chút thân tín đến đây, ngươi cảm thấy bổn vương nên làm gì tiếp?”

Thử cô? Khóe miệng Ivy nhẹ nhàng gợi lên vẻ tươi cười, “Tiểu nhân đoán ngài cũng đoán người Libya hợp tác cùng với các thế lực khác, muốn lấy việc này để dụ trọng binh tới, sau đó nhân cơ hội gây bạo loạn ở Memphis, làm cho Ai Cập tổn thất mạnh. Ngài lại phái một vị tướng quân lưu thủ ở Memphis, còn mình lại chạy đến đây... Làm như vậy sẽ có hai cái mạo hiểm: thứ nhất, vị tướng quân kia tạo phản, nhưng nếu ngài dám làm như vậy thì nhất định ngài đối với vị tướng quân kia có đủ tín nhiệm. Thứ hai, nếu tàn binh Libya lui về nước cầu cứu viện thì binh lực của chúng ta sẽ không đủ, rất có thể bị Libya và Giza giáp công trước khi kịp trở về Memphis…. Cho nên…”

Bubka đổ đầy mồ hôi, ngây ngốc nhìn Ivy, cô cư nhiên lại không sử dụng kính ngữ, lại còn thao thao bất tuyệt như thế, “Cho nên, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là rời khỏi Memphis, tìm tiếp ứng từ nơi khác! Không nói cho vị tướng quân lưu thủ ở Memphis, càng không nói cho viện binh vì sao lại đến… Tiểu nhân tin với tầm nhìn xa trông rộng của ngài thì ngài nhất định sẽ an bài như thế…”

Nói xong, một mảnh im lặng, xa xa truyền đến âm thanh của binh lính. Ramesses không có quay đầu, cũng không bởi Ivy bất kính mà tức giận, không một chút biểu tình mà đứng yên. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói, “Ivy, nếu ta muốn ngươi cống hiến cho Ai Cập, ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?” Đây không phải là muốn thương lượng. Một nhân tài như vậy, hoặc là toàn tâm toàn ý cống hiến vì Ai Cập, hoặc là hắn sẽ bỏ mạng ở Ai Cập này. Nếu để một nhân tài như thế này rơi vào tay của nước khác, dù thế nào thì đây cũng là một mối đe dọa lớn với Ai Cập.

Ivy im lặng nhìn chằm chằm hạt cát trước mặt mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Quên đi, nếu đã trải qua ngàn vạn đau khổ để đến đây, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Bifitu, đem lịch sử sửa lại như trước đây. Làm gì có chuyện cô sẽ phản bội Ai Cập chứ.

“Bệ hạ… xin hãy cho tiểu nhân đi theo ngài, đây chính là phần thưởng lớn nhất đối với tiểu nhân.”

Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh của mấy tháng trước, “Nefertari! Bắt đầu từ ngày mai sẽ hầu hạ bên người ta.” Mà trong nháy mắt, tất cả đã là quá khứ. Bây giờ hắn đã không nhận ra cô, mái tóc cùng làn da đen sạm này quá khác so với ngày xưa. Đây chẳng phải những điều cô mong muốn hay sao? Lén lén lút lút quan sát tất cả với vai trò là người xem, cố gắng đem lịch sử quay lại như trước kia. Nghe Ramesses lạnh lùng trả lời “Được!” cô không hiểu tại sao lại có một loại cảm xúc chua xót có nói, dần dần từ đáy lòng sinh ra.