Chương 23: Thật sự rất giống

***Từ chương này Ivy sẽ xưng hô là “ta”- “ngươi” nhé***

Ivy lúc mới bắt tay vào làm bài luận đầu tiên của mình, cô cũng có đọc qua về Ramesses đệ nhị, chưa từng có ai phô bày sự giàu sang như vậy, cung điện hoa lệ nhất, kim tự tháp xa xỉ nhất, miếu thờ to lớn nhất, thủ phủ giàu có, khí thế nhất. Vậy nên trước khi đến Thebes, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi hai chân một lần nữa bước vào đó, cô không thể tin vào mắt mình.

Hoàng cung Thebes bây giờ quả thực rất khác so với trong trí nhớ của cô, vô cùng hoa lệ xuất hiện trước Ivy. Đây là một toàn kiến trúc thuộc cung điện Mặt Trời. Tất cả đều là màu vàng rực rỡ, trên nóc nhà cùng bốn vách tường đều được điêu khắc những bức họa tinh tế nhằm kể lại chuyện của các vị thần vĩ đại hoặc các câu chuyện xưa của Pharaoh. Đi vào đại sảnh lại thấy bốn bức tường được trang trí bằng đá lục thạch, dưới sàn được trải thảm nhung đỏ thẫm, vàng ròng được chế tác tinh tế thành ngai vàng. Phía trên có trải một lớp lông cừu mềm mại, tay vịn có điêu khắc hình rắn, đôi mắt được làm bằng đá ruby dường như có sinh mệnh. Người hầu trong cung đều mặc trang phục như ngày hội, trong tay là cây cỏ xanh miết để hoan nghênh Pharaoh đắc thắng trở về.

Từ ngày trận chiến bắt đầu đến giờ cũng đã trôi qua hơn mười ngày. Ivy cùng Bubka nơm nớp lo sợ đi theo Ramesses đệ nhị, lặn lội đường xa, trực tiếp đi đến Thebes. Qua sự việc lần này, Ivy càng thêm khó hiểu, tại sao Ramesses lại chết sớm như vậy. Hắn mưu trí, dũng mãnh, khôn khéo, đa nghi, từ sau trận chiến với người Libya hắn cũng không gửi thư đến Memphis, cũng không trở về Memphis mà một mạch trở về Thebes. Vừa ta gần Giza liền có đại tướng quân của Ai Cập đến tiếp ứng, bảo vệ bọn họ bình an trở về Thebes.

Hắn dùng binh liều lĩnh nhưng lại làm việc vô cùng cẩn thận, hắn dùng người sẽ không nghi ngờ người nhưng vẫn luôn giữ cho mình một đường lui. Nghĩ không ra, người nào, chuyện gì có thể làm hắn chết sớm như vậy.

Ivy tự hỏi, không hề chú ý đến việc mình đã đi theo Pharaoh đến đại sảnh hoa lệ của Thebes. Mãi đến lúc chúng đại thần chỉnh tề hô to, “Vương, hoan nghênh ngài trở về.” thì cô mới mơ màng rút suy nghĩ về. Ôi, thật là có khí thế a! Cả triều đều đứng chỉnh tề hai bên thảm nhung, hơn phân nửa những người ở đây đều đáng tuổi ông, cha của Ramesses nhưng tất cả đều rất cung kính, cúi đầu, xưng hô lễ phép.

“Vương, ngài đã trở lại!” Một thanh niên đứng bên phải của thảm đỏ, xoay người hành lễ với Ramesses. Hắn mặc một thân y phục màu trắng dài chấm đất, mang thắt lưng đính lục bảo, đầu đội trang sức màu vàng, khí chất bất phàm, nhìn là biết hắn không phải là một thần tử bình thường.

Đợi hắn ngẩng đầy lên, Bubka cùng Ivy không khỏi nhẹ nhàng hít một hơi. Thiên hạ cư nhiên lại có một nam tử xinh đẹp như vậy, tóc đen dài đến thắt lưng, làn da trắng nõn như ngọc thạch, ánh mắt thâm đen trầm tĩnh bất đồng với Ramesses, ánh mắt của hắn vô cùng ôn nhu. Nếu Pharaoh anh tuấn giống như mặt trời, còn hắn thì giống như một dòng nước, vô cùng thoát tục, vô cùng tự tại. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng hướng Pharaoh mà hành lễ.

Ramesses không biểu tình gật đầu một cái, bước nhanh đến ngai vàng. Ivy vừa định đi theo Ramesses đã bị Bubka giữ chặt, “Đại ca à, cầu xin ngươi đó, ngươi đang định đi đâu? Mau tìm một chỗ để đứng đi.” Bubka vội vàng túm lvy đi đến một góc, hai người vừa mới đứng vững thì nam thanh niên xinh đẹp đứng bên thảm đỏ kia mở miệng nói, “Vương, hôm nay nhận được tin tức từ Memphis, tướng quân Mentus đã thuận lợi trấn áp phản loạn. Phản loạn lần này chính là Hi điện hạ ở Giza…”

Chúng thần tử trên điện bắt đầu ghé đầu ghé tai lâm vào tình trạng nghị luận. Trên mặt Bubka lộ ra tia hưng phấn, Ivy biết, đây chính là biểu tình của một em trai tự hào về anh trai mình. Cô trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ lên, Bubka về sau nhất định sẽ trở thành một tướng quân uy mãnh.

Ramesses vươn tay phải, trong đại sảnh phút chốc lặng ngắt như tờ, toàn bộ quần thần đều nín thở chờ mệnh lệnh. Pharaoh trẻ tuổi chậm rãi mở miệng, “Hi hoàng huynh thông đồng với địch, xuất binh tạo phản, định ta phản quốc. Truyền lệnh cho tướng quân Mentus lập tức ta Giza đem Hi bắt lại, nếu kháng cự gϊếŧ không tha. Dortly!”

“Có thần.” một nam nhân trẻ tuổi bước ra từ đội ngũ quần thần.

“Ta phong ngươi làm lãnh sự Giza, ngay hôm nay đến Memphis, ngươi sẽ đi cùng với đại quân Giza. Sau khi kế nhiệm thì phải phát triển buôn bán, thu hút thương nhân.”

“Đa tạ bệ hạ!” Dortly bái tạ, trong đôi mắt toát ra vài phần cảm kích. Pharaoh đối với những người trẻ tuổi không có chức vụ cao mà vẫn tin tưởng để không làm mai một hiền tài. Lần này đi Giza, nhất định phải đem hết toàn bộ sức lực để báo đáp sự tin tưởng của Pharaoh.

Lợi hại, rất lợi hại! Ivy thấy hết tất cả mọi chuyện. Đối với những người có quan hệ huyết thống với mình mà vẫn thiết diện vô tư, nếu phạm ta sẽ bị trừng phạt. Đối với những kẻ bề ta, cho dù kinh nghiệm còn non kém nhưng nếu có tài thì vẫn sẵn sàng trọng dụng. Người được trọng dụng sẽ vô cung trung thành, những người còn lại chỉ có thể ủng hộ, đồng thời nâng cao uy tín của Pharaoh. Những kẻ bề ta trong mắt hắn chỉ là những con cờ, chỉ cần vài thủ đoạn là có thể tập trung quyền lực quốc gia vào tay mình, khiến những kẻ bầy ta cam tâm tình nguyện phục vụ cho mình.

“Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo các ngươi.” Ramesses nhẹ nhàng bâng quơ nói, Ivy đem sự chú ý rời đến trên người Ramesses, “Lại sắp đến lúc sông Nile dâng cao, chúng ta nên xử lý những nông dân nhàn rỗi như thế nào?”

Chúng thần sửng sốt, ngay sau đó liền nóng lòng muốn thử. Ivy thầm nghĩ, rõ ràng mình đã nói cho hắn cách giải quyết rồi hay sao, chắc chắn trong lòng hắn có tính toán gì đó. Hắn vì sao lại hỏi cái vấn đề này, hắn có ý gì? Cô ngẩng đầu, chợt phát hiện đôi mắt màu hổ phách của Ramesses đang nhìn chằm chằm mình. Hai mắt lạnh như băng, nhưng lại cất giấu một tia đau thương thoáng qua trong giây lát.

Cô ngây người một chút, Ramesses liền mở miệng nói, “Ivy, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”

Gif? Ivy ngẩn người, lúc này tầm mắt của các thần tử đều theo tầm mắt của Pharaoh nhìn đến chỗ của Ivy. Trời, cô hiện tại vô cùng khó coi, cả người toàn là đất cát, tóc giả màu đen lộn xộn, muốn khó coi bao nhiêu thì có từng đấy khó coi. Đáng ghét! Nam tử áo trắng kia cũng quay đầu nhìn về phía cô, hai tròng mắt màu đen nhìn chằm chằm hai mắt của cô, trên mặt hắn chợt biểu lộ thần sắc kinh ngạc, sau đó chuyển sang hoài nghi, rồi chuyển thành một câu, “Nefertari…?”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng mọi người trong đại sảnh đều nghe được, khiến cả đại sảnh bất chợt ngừng thở.

Ivy hoảng sợ nhìn nam tử xinh đẹp kia, đột nhiên trong trí nhớ xuất hiện nụ cười ôn nhu, thiếu niên tuấn mỹ như dòng nước, là nhà tiên tri trẻ tuổi nhất- Litah. Hắn nhận ra mình, nếu hắn nhận ra mình thì tại sao Bifitu lại không nhận ra mình, vì sao? Lúc này, Ivy cảm thấy có một tia thất vọng, mất mát, cơ hồ muốn đem cô cắn nuốt. Cô nhìn mặt Rameses, thật lâu không nói được gì.

Mọi người đều nín thở nhìn về phía Pharaoh, Litah vừa rồi mới nói ra từ cấm kị- Nefertari. Các thần tử trong triều đều nhớ rõ cô gái kia, cô gái ngoại quốc khiến cho vương tử trẻ tuổi rơi vào điên cuồng. Xinh đẹp, trí tuệ, luôn cãi lời của vương tử. Hắn cấm mọi người nhắc đến cái tên kia, hắn cấm bọn họ làm những điều liên quan đến cái tên xinh đẹp kia.

Nefertari- người xinh đẹp nhất, người tốt nhất.

Lại nhìn nam hài tử này. Làn da màu đen, mái tóc đen, thân thể gầy yếu. Hắn là một nam tử, một nam tử bình thường, còn Nefertari có mái tóc màu vàng, làn da trắng nõn, xinh đẹp, hắn thậm chí còn không phải là nữ nhân. Điểm duy nhất giống nhau là hai bọn họ đều là người ngoại quốc. Vì sao Litah lại nói như vậy, chẳng lẽ vị trí đệ nahats tế ti ngồi chán rồi hay sao? Chúng thần khẩn trương nhìn Pharaoh, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn.

Ramesses giống như không nghe thấy lời nói của Litah, thản nhiên nói, “Ivy, ta đang hỏi ngươi.”

Ivy sửng sốt một chút, sau đó mới nói, “Triệu tập người dân để xây dựng các công trình, sau đó trả công cho họ…” Đáp án này cô không nói được nữa, mấy tháng trước cô đã từng nói cách giải quyết, trước mặt mọi người, trước mặt Bifitu. Không, cô không nói nữa, “Tiểu nhân không biết…” Cô nản lòng gục đầu xuống, không muốn lặp lại lời nói đó một lần nữa, khiến cô nhớ lại mấy tháng trước.

“Rất hợp ý ta.” Ramesses nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt rời khỏi người Ivy, rơi xuống người các đại thần trong phòng, “Ở lễ đăng cơ của ta, ta muốn thành lập một thành phố mới ở thượng Ai Cập, bên dòng sông Nile. Tên gọi của nó sẽ là Pi- Ramesses.”

Pi- Ramesses, Ramesses đệ nhị thành lập thủ phủ ở Ai Cập. Ba ngàn năm sau, thành phố đó đã biến mất hoàn toàn, dựa theo những bức tranh vẽ trên tường thì thành phố đó vô cùng sa hoa.

Chúng thần nhỏ giọng nghị luận, đột nhiên có người hô lớn, “Bệ hạ vạn tuế! Pi- Ramesses vĩnh viễn trường tồn!” Ngay sau đó, các đại thần trong đại sảnh đều đồng loạt quỳ xuống, hô to, “Bệ hạ vạn tuế! Pi- Ramesses vĩnh viễn trường tồn!” Toàn bộ lâm vào trạng thái điên cuồng sùng bái quân chủ.

Ramesses ý bảo mọi người im lặng, sau đó tiếp tục nói, “Mặc dù Ivy còn rất trẻ nhưng không chỉ tinh thông quân sự mà còn hiểu rõ chính trị, đúng là một nhân tài hiếm có. Kể từ ngày hôm nay ta sẽ mang hắn theo bên người, có ngươi có ý kiến gì không?”

Lúc này Ivy chợt hiểu dụng ý của hắn, kỳ thật một mũi tên trúng hai con nhạn. Tự nhiên thông báo cho mọi người quyết định rời đô, dùng lấy hình thức hòa hoãn để giới thiệu nhân tài mà hắn nhìn trúng cho mọi người. Ở trong mắt của chúng thần, cô chỉ là một người ngoại quốc trẻ tuổi, gần như là một người ngoại quốc ngây thơ, nếu cứ thế giũ bên người thì chắc chắn sẽ bị phản đối. Thứ nhất, họ lo lắng cô là gián điệp. Thứ hai, lo lắng cô trẻ tuổi, không có kinh nghiệm. Nhưng bây giờ cô đã thể hiện được trí tuệ của mình thì bọn họ sẽ không phản đối được nữa…

Ramesses vì muốn giữ nam hai tử bên người lại tiêu hao nhiều tâm tư như thế… Thật không biết nên vui hay nên buồn đây. Ramesses an bài cho cô một chức quan nhỏ, không có thực quyền.

*

“Ivy.”

Bubka và Ivy chuẩn bị đi ta nơi mà Ramesses đã an bài cho họ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh gọi mình. Ivy liền quay đầu lại, thấy Litah mang theo nụ cười cùng ánh mắt ôn nhu đi ta, “Ivy, ngươi có đang rảnh không? Ta muốn nói với ngươi mấy câu.” Hắn lễ phép hỏi, vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua Bubka.

“Đệ đệ của tướng quân Mentus? Ca ca của ngươi hay nhắc đến ngươi lắm.” Litah cười, nhìn Bubka trên mặt xuất hiện vài tia ngượng ngùng cùng một chút kiêu ngạo, “Ta muốn nói chuyện với Ivy một chút, có thể không?”

Bubka nhìn thoáng qua Ivy, Ivy ý bảo hắn đi trước, Bubka liền phẫn nộ quay đi. Nhìn theo bóng lưng của hắn, Ivy đột nhiên cảm thấy có lỗi hắn nhất định đang cảm thấy bị bỏ rơi, nhưng cô cảm thấy hắn không nên nghe cuộc đối thoại giữa cô và Litah. Khi thấy Bubka đi xa, Litah thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ivy, nhẹ nhàng mở miệng, “Vừa rồi, thật thất lễ.”

Ivy vội vàng khoát tay, cúi thấp đầu, không dám nhìn Litah, sợ hắn sẽ nhận ra cô.

“Nhưng…” Litah đến gần Ivy một chút, ngữ khí kiên định nói, “Ngươi và nàng có ánh mắt xinh đẹp rất giống nhau, thông minh, hơn nữa còn không câu nệ lễ nghi, ánh mắt màu xanh nước biển kia… Ngoài nàng ra, ta chưa từng thấy ai có đôi mắt như thế, đương nhiên, bây giờ có ngươi.”

Ivy gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất, “Nói… nói cái gì vậy chứ. Ta là nam nhân, Nefertari là nữ nhân có mái tóc màu vàng cùng làn da trắng nõn, ta….ta làm sao có thể là nàng chứ.”

Litah nở nụ cười, nụ cười ấy giống như vẫn chưa từng thay đổi, vẫn xinh đẹp, thuần khiết như cũ. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, “Vẻ ngoài có thể thay đổi, ý nghĩ có thể che giấu, nhưng có một thứ duy nhất không thể biến mất…. đó chính là linh hồn. Cho nên, mặc kệ một người có chuyển sinh bao nhiêu lần đi nữa, thân phận thay đổi bao nhiêu lần đi nữa, thông qua cặp mắt kia đều có thể nhìn thấy linh hồn của người đó, đôi mắt chính là thứ chân thật nhất.” Trong đôi mắt xinh đẹp kia chợt xuất hiện tia thản nhiên ưu thương, nhưng rất nhanh, chỉ một chút thôi rồi biến mất trong con ngươi thâm đen kia, hắn lại cúi đầu nói tiếp, “Kỳ thật, ngươi rất giống Nefertari, thật sự rất giống, ta liếc mắt liền nhận ra ngươi là cô ấy. Hắn... nhất định cũng như vậy. Nhưng ngươi không phải là nàng ấy, không có khả năng.”

Ivy nhìn hắn, tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời nói của hắn. Đột nhiên hắn thay đổi ngữ khí, ánh mắt ôn hòa toát ra quang mang lạnh như băng, “May mắn ngươi không phải là nàng…”

Ivy còn tưởng chính mình nhìn lầm, mà thời điểm cô muốn xác định lại thì trên mặt Litah đã khôi phục vẻ ôn hòa như thường ngày, “Ivy, thật có lỗi, làm ngươi mất nhiều thời gian như vậy. Ta đi trước nhé, chúc mừng ngươi, Pharaoh thật sự rất thích ngươi.”

Hắn lễ phép xoay người hành lễ, sau đó chậm rãi bước đi. Ivy lẳng lặng nhìn thân ảnh hắn đi xa, trong lòng tự hỏi lời nói vừa nãy của hắn là có ý gì. Không có đầu mối, không có đầu mối… Lòng của cô vẫn dừng lại ở một vấn đề, Bifitu có nhận ra mình không? Hắn có thể nhớ một chuyện nhỏ vào mấy tháng trước sao? Hay là thời gian ở đây đã qua mấy năm rồi sao? Thời gian trôi qua quá nhanh, cho nên hắn không còn nhớ rõ…”

Cô dùng sức lắc đầu! Không được quên mục đích mà mình đến đây, cô muốn làm mọi chuyện quay lại đúng quỹ đạo của nó, cô muốn quay trở lại bên cạnh anh trai. Cho dù Bifitu đối với mình như thế nào, không nhớ rõ mình càng tốt. Ít nhất bây giờ tất cả đều thuận lợi…. Nhưng mà, tâm tình của cô thật sự không ổn. Cô chậm rãi xoay người, chậm rãi đi đến nơi mà Pharaoh đã sắp xếp cho mình, nhưng chưa đi được hai bước, cách đó không xa xuất hiện hình ảnh lo lắng của Bubka. Trong tay hắn cầm một miếng đất nhỏ, vội vàng chạy về phía Ivy.

“Ivy! Ivy! Không ổn!”

“Bubka?” Ivy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Thiếu niên tóc đỏ bởi vì bối rối mà sau gáy chảy ra từng giọt mồ hôi, hắn ở trước mặt Ivy hít thở mấy hơi để trấn tĩnh tinh thần, sau đó mới lắp bắp nói, “Ta, ta vừa rồi… thấy có kẻ lén lút ở cửa hoàng cung… cho nên…”

“Nói cài gì?” Ivy đoạt lấy miếng đất trong tay hắn, gắt gao nhìn miếng đất, rất tinh xảo, “Đây là cái gì, xem không hiểu?”

Bubka giật miếng đất về, “Xem không hiểu mà còn giành lấy! Phía trên là chữ Hittite, là chữ Hittite đấy!”

“A? Nó viết cái gì?”

“Ngươi còn ung dung như vậy.” Bubka tức giận kêu lên, trên đó viết, “Kế hoahcj phản loạn đã thất bại, lập tức thực hiện kế hoạch thứ hai.”

Cái gì? Ivy cảm thấy trời đất như rung chuyển… Tại sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy, chẳng lẽ lại không cho cô một chút thời gian để nghỉ sao?