Chương 21: Gặp lại (1)

Những ngày gần đây, tướng quân Pengu ở biên cảnh Libya đang cảm thấy đường làm quan đang đặc biệt rộng mở.

Bởi đây không chỉ là lần xâm lược cướp được nhiều chiến lợi phẩm nên hắn cũng chiếm được một ít làm của riêng, mà điều khiến hắn vui vẻ nhất chính là tin tức vừa đến.

“Nghe nói Pharaoh đã phái đại quân tới thôn Mule, Memphis bây giờ chỉ là một toà thành rỗng.”

Mỗi lần suy nghĩ đến đây, Pengu lại bất giác sờ sờ cái cằm đầy râu của mình, suy nghĩ đến lời hứa của của Quốc vương Libya, “Pengu, nếu như ngươi có thể dụ được đại quân của Memphis đến biên cảnh, thực hiện thành công kế dương đông kích tây này, ta sẽ thưởng tước vị và gả thập công chúa cho ngươi.”

Chậc chậc, đây đúng là thời tới cản không kịp. Nghĩ đến thập công chúa xinh đẹp, Pengu cơ hồ chảy nước miếng. Vốn lo lắng Pharaoh sẽ tự mình mang đại quân tới biên cảnh thì ta sẽ phải cầu xin sự giúp đỡ, nhưng bây giờ Pharaoh lại phái đại quân đi, một mình ở lại tòa thành rỗng.

Tốt, rất tốt!

“Này, tin tức của ngươi có đúng không?’ Pengu đem tên lính tình báo bắt lại, hung hăng hỏi.

“Rất chuẩn xác!” Tên lính tình báo cung kính quỳ trên mặt đất, “Chính tai thần nghe thấy người cầm lệnh bài của trưởng thôn đã công bố như thế với thôn dân nên không thể sai được.”

“Ân…” Pengu vừa lòng trở lại ghế, ý bảo tiểu binh hai bên quạt cho mình.

Xem ra giấc mộng đệ nhất Tướng quân của Libya đang rất gần.

Pengu mang theo hạnh phúc tươi cười, khép hai mắt lại, một lúc sau truyền ra tiếng ngáy.

*****

Bên kia, người dân thôn Mule, Ivy và Bubka đang ngồi một góc.

“Này, Ivy, làm như vậy có vấn đề không?” Bubka một bên đem vải quân quanh cánh tay tháo ra, một bên khẩn trương nói.

Ivy thản nhiên uống một ngụm nước, “Muốn lừa người khác thì trước tiên phải lừa gạt chính mình. Hiện tại người dân thôn Mule và quân Libya đều tin rằng Pharaoh sẽ phái đại quân tới, còn ngài ấy sẽ một mình ở lại thành trống.”

“Tại sao phải làm như vậy?” Bubka khó hiểu nhìn Ivy.

“Vì…” Ivy tươi cười, “Hết nước rồi, đưa nước đây.”

Uống nhiều nước thật đó! Bubka trong lòng than thở vài câu, xoay người đi lấy một ấm nước, “Không nói cho ta biết thì ta sẽ không đưa nước cho ngươi.”

Ivy thở dài một hơi, đưa tay mình đoạt lấy ấm nước, “Rất đơn giản, là để cho người dân rút lui được an toàn.”

“Đây chính là hù dọa người Libya?” Bubka sờ mái tóc đỏ của mình, khó hiểu hỏi.

“Nếu như tôi tính toán đúng thời gian thì người dân sẽ không bị truy kích.” Ivy há miệng uống nước. Ở sa mạc này dù uống nước thế nào cũng không đủ, “Tôi đoán, Libya phái binh đến nhưng số lượng không nhiều, bởi vì đây chỉ là mồi nhử. Nếu Pharaoh thân chinh, chúng sẽ phái đại quân tới biên cảnh, đồng thời tiến hành công phá Memphis. Dù thế nào thì bọn chúng vẫn được xem là thắng. Nhưng nếu Pharaoh chỉ phái đại quân tới biên cảnh rồi một mình lưu lại Memphis, bọn gian thần sẽ tranh thủ thời gian mà kích động dân chúng, rồi trực tiếp xuống tay với Pharaoh. Nói tóm lại, bọn họ muốn phân tán binh lực của Pharaoh rồi thừa cơ công phá Ai Cập. Hiểu không?”

Bubka bộ dáng mê man.

“Mặc kệ là như thế nào, chúng ta phải biết nắm giữ thời, không thể chờ bọn họ biết được sự thật mới hành động, như thế rất nguy hiểm. Tính thời gian, Lộ đã đi đưa tin cũng đã hơn 10 ngày, chúng ta đợi vài ngày nữa rồi bắt đầu xuất phát.”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cùng âm thanh vỗ cánh,. Bubka bật dậy, giống như điên mà chạy ra ngoài.

“Bubka!?” Ivy kinh ngạc nhìn hành động của hắn, cũng kích động mà đứng lên đuổi theo hắn, “Làm sao vậy?”

Bubka chạy như bay, “Lộ! Là Lộ! Lộ đã trở lại.”

Vừa mở cửa đã thấy thân ảnh của Lộ, bay vòng vòng trên không. Bubka đem ngón cái cùng ngón trỏ tay phải đưa vào miệng, thổi một hơi, đồng thời giơ cánh tay trái lên trời, “Lộ! Lại đây!”

Chú chim ưng trên trời kêu một tiếng rồi lao nhanh xuống, vững vàng đậu trên cánh tay của Bubka.

“Lộ.” Bubka yêu thương vuốt ve Lộ, vì đi đường xa nên trên người Lộ dính đầy đất cát. Nhưng cặp mắt sắc bén kia vẫn sáng ngời. “Tốt lắm, Lộ!”

Ivy đuổi tới, nhìn Bubka vui vẻ, trong lòng cũng có một chút an ủi, “Bubka, Lộ nhanh hơn tốc độ của đoàn quân bao nhiêu lần?”

Bubka một bên kiểm tra xem Lộ có bị thương hay không, một bên trả lời, “Ước chừng nhanh gấp hai lần.”

Ivy trong lòng thầm tính toán, con ngươi màu lam hơi lóe sáng, “Tốt, bốn ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.”

***

Tướng quân Pengu cuối cùng cũng nhận được thông tin mà hắn đang đợi.

“Tướng quân, người dân thôn Mule đang sắp xếp đội ngũ chỉnh tề đi về phía Memphis.”

Thời điểm nghe được cái tin tức đó, Pengu đang hưởng thụ mỹ vị. Nghe vậy, hắn không khỏi đứng lên, thân thể khổng lồ thiếu chút nữa đem bàn ăn hất đổ, may mắn có người hầu bên cạnh đỡ được.

“Bắt đầu từ bao giờ?” Pengu lớn tiếng nói xong liền tới gần tên lính tình báo, “Bắt đầu từ bao?”

“Từ nửa ngày trước.”

Pengu suy nghĩ, hẳn là đại quân của Pharaoh đã đến đây. Nếu người dân thôn Mule dám ngang nhiên rời đi như thế nhất định lý do. Muốn dụ ta mắc mưu, đừng có mơ.

“Truyền lệnh xuống! Chúng ta nhổ trại, lui về Libya.” Pengu lớn tiếng quát. Lùi về một chút sẽ an toàn hơn, dù gì nhiệm vụ giương đông kích tây của mình đã hoàn thành, thì cần gì phải nhúng tay vào cho mệt.

Toàn quân Libya bắt đầu nhổ trại, thời điểm chuẩn bị lùi về thì có một tên lính tình báo khác vội vã thúc ngựa xông vào doanh trại, thu hút ánh nhìn của mọi người, “Tướng quân! Tin tức từ Memphis!”

Pengu đi ra khỏi lều trại, trừng mắt, “Làm sao vậy? Chiếm được thành rồi phải không?”

Tên lính tình báo nhảy xuống ngựa, bởi vì lo lắng mà lắp bắp, “Memphis.... Memphis…”

“Memphis làm sao? Nói mau!” Pengu hung tợn nói.

“Tướng quân! Pharaoh vốn không xuất binh cứu thôn Mule, hắn cùng với đại quân đang ở Memphis.”

“Cái gì!?” Pengu trên trán nổi đầy gân xanh, hắn tức giận, “ Thôn Mule chết tiệt! Dám lừa gạt ta. Đuổi theo bọn bọn chúng, ta phải chém các ngươi thành trăm mảnh.”

****

Ivy cùng Bubka đang chỉ đạo dân chúng đi về phía Memphis.

“Ivy! Chưa chắc đại quân sẽ tới tiếp ứng cho chúng ta…”

Ivy xoa xoa mồ hôi sau gáy, kỳ thật cô cũng không biết. Ngoài hai khả năng trên, còn một khả năng nữa chính là Pharaoh không phái đại quân đến cứu. Nếu như vậy, một khi người Libya tàn bạo nhận được tin tức đó, bọn họ sẽ tàn sát người dân thôn Mule. Tính theo thời gian, nếu viện quân nhận được tin tức của Lộ rồi xuất phát ngay ngày hôm sau thì cùng lắm là họ đến được đây, nhưng mà bây giờ là lúc không thể để cho người Libya nghi ngờ nhất… Nhưng mà…

“Không biết Pharaoh có phái đại quân đến hay không. Tính thời gian, người Libya hẳn đã nhận được tin tức. Nếu như Pharaoh không phái đại quân đến, chúng ta thật sự xong rồi!”

“Vậy thì phải làm sao bây giờ…..” Bubka không có chủ ý.

Ivy cũng lắc lắc đầu, phải làm sao bây giờ… Cô hiện tại chỉ có thể tranh thủ thời gian để đi thật xa, đi được càng xa thì hy vọng càng lớn.

Nhìn cô lâm vào trầm tư, trong mắt Bubka toát ra vài phần ôn nhu. Không biết vì sao, cậu bé gầy yếu trước mặt đôi lúc rất giống với nữ nhân, nhu nhược lại có phần yếu đuối, điều đó khiến cho hắn hy vọng có thể trở thành một nam nhân mạnh mẽ, có thể bảo vệ cô, làm cho cô tin tưởng hắn, dựa vào hắn. Nếu Ivy thật sự là một cô gái thì hắn nguyện ý bảo vệ cô cả đời… Nghĩ vậy, Bubka liền lớn tiếng nói, “Ngươi yên tâm! Cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

Ivy chợt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Bubka.Ivy không khỏi cảm động, cô nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn, Bubka.” Cảm ơn Bubka. Chờ mọi chuyện kết thúc, tôi nhất định sẽ nhớ rõ, tại 3000 năm trước xa xôi, tôi đã từng có một người bạn rất tốt. Cô chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra.

Đột nhiên, dân chúng hoảng sợ kêu lên, “Người Libya!!!” Ngay sau đó, đội ngũ chỉnh tề lâm vào một mảnh hỗn loạn. Ivy cuống quít xoay người, cuối sa mạc bụi bay mù mịt, cờ của Libya như ẩn như hiện.

Vẫn là không kịp rồi sao? Chẳng lẽ người Libya đã nhận được tin tức Pharaoh không phái đại quân đến sao? Ivy tuyệt vọng, cô lớn tiếng kêu lên, “ Mọi người bình tĩnh, giữ nguyên hàng ngũ. Đại quân của Pharaoh đang ở phía trước.”

Nhưng người dân thôn Mule hoàn toàn không chú ý đến lời nói của cô, điên cuồng mà chạy loạn. Mắt thấy quân đội Libya càng ngày càng đến gần, Ivy cơ hồ cảm thấy người Libya đằng đằng sát khí, tay cầm đủ loại binh khí, đối với bọn họ như hổ đói thấy mồi.

“Ivy, chạy mau.” Bubka nắm lấy thanh đao, vội vàng nói với Ivy.

Ivy lắc đầu, không chạy thoát được đâu, con người làm sao có thể chạy nhanh hơn chiến mã. Tại sao mình lại không mang thêm nhiều pháo báo hiệu một chút chứ? Phải làm sao bây giờ? Cô ngơ ngác nhìn quân đội Libya đang tiến tới gần, trong lòng chợt rét run… Rất tự đại! Không những không thể đem lịch sử trở về như trước mà còn khiến nhiều người phải bỏ mạng. Cô thật sự rất ngu xuẩn!

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh hân hoan, giống như sóng biển, bao lấy cô, “Đại quân của Pharaoh.”

Cái gì? Làm sao có thể? Ivy khó tin quay đầu lại, nhìn đến lá cờ màu vàng óng ánh, mặt trời chiếu rọi xuống khiến cô cơ hồ không mở được mắt. Quân đội Ai cập đội ngũ chỉnh tề, dẫn đầu là một nam tử hán hiên ngang, uy vũ ngồi trên lưng một con ngựa đen. Hắn thần thái tự nhiên, đừng phía trên cao nhìn xuống thế cục hiện tại.

Ivy luống cuống tay chân lôi ống nhòm ra, nhanh chóng đưa lên trên hai mắt, nhìn về phía người dẫn đầu có khí chất bất phàm kia.

Đến bây giờ, Ivy đã có thể nhìn rõ người kia.

Trong trí nhớ, kia là thân hình tuấn mỹ, giờ đây giống như thiên thần đứng lặng ở trên đồi cát. Ánh mặt trời ở phía sau giống như thần quang của hắn phát ra, chiếu khắp một mảnh không gian rộng lớn. Hắn là Ramesses đệ nhị, người được sử sách nhắc đến là vị quân chỉ huy hoàng nhất của Ai Cập cổ đại, người mà không ai không biết.

Qua ống nhòm, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt ở xa xa kia có vài phần quen thuộc, máu trong cơ thể cô như chuyển động ngược, mãnh liệt đánh sâu vào trái tim, thân thể cô nóng bừng. Những ký ức được cô giấu vào một góc đã nhanh chóng tràn ngập trước mắt cô. Ngàn vạn suy nghĩ trong thời gian ngắn ngủi hòa hợp thành một câu:

Rốt cục, rốt cục!