Chương 9: Mathao Nijiru

“Truyền... Mathao Nijiru!”

“Truyền…. Mathao Nijiru!”

“Truyền… Mathao Nijiru…”

Tên lính hô to ba lần, mọi người trong đại sảnh đều nghển cổ, kiễng chân nhìn ra cửa nhưng vẫn không thấy ai xuất hiện. Một lát sau, từ xa truyền tới một âm thanh thô bạo của tên lính, “Nhanh một chút, đã là tù binh còn tỏ ra kiêu ngạo.”

Lúc này, mọi người trên chính điện lại bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, trên mặt Bifitu xuất hiện một tia mê hoặc cùng khó hiểu. Chỉ có mình Seti đệ nhất là vẫn mang theo nụ cười túc trí đa mưu.

Một lát sau, cuối cùng cũng nghe được âm thanh của một đoàn người đang đi đến. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng binh lính nhỏ giọng thúc giục.

Đoàn người đó cuối cùng cũng đi vào đại sảnh. Đi đầu là một nữ nhân, tiếp đó là các sứ giả, đại thần, người hầu, … Toàn bộ đều thở nhẹ một hơi, sau đó không khỏi nhỏ giọng bàn tán.

Nữ nhân đi đầu kia, không cần giới thiệu, chính là “lễ vật” mà Seti đệ nhất nói. Nàng có có mái tóc đen thẳng, dài đến ngang lưng, có đôi mắt đen láy cùng đôi môi đỏ tươi vô cùng tinh xảo. Thật đẹp. Tuy rằng nàng không trang điểm, không trang sức nhưng nàng là một mỹ nữ thoát tục khiến cho mọi người không thể rời mắt.

Ivy đứng giữa đám người hầu của các sứ giả cũng bị nữ nhân ấy thu hút. Nhìn đoàn tùy tùng đi phía sau, nàng hẳn là người của vương thất. Nhưng nếu nhìn kỹ, đa số đều mặc quần áo rách rưới, nhìn vô cùng khổ sở, thậm chí trên người còn có nhiều vết thương chồng chất. Trên mắt mỗi người đều mang theo vài phần tức giận, bất mãn nhưng không dám nói. Ivy cùng mọi người đều rất tò mò thân phận của Mathao Nijiru.

“Công chúa Mathao Nijiru, hoan nghênh đến với Ai Cập.”

Mathao Nijiru chậm rãi ngẩng đầu nhìn Seti đệ nhất, khinh thường nói, “Gϊếŧ ta đi.”

Pharaoh trên vương vị cười sang sảng, sắc mặt lập tức chuyển sang âm lãnh, “Gϊếŧ ngươi? Ngươi biết ta sẽ không gϊếŧ ngươi?”

Mathao Nijiru kinh ngạc nhìn Seti, hơi rùng mình một chút.

Seti đệ nhất cầm lấy một hình nhân bằng đất ở bên cạnh, đưa lên ngang ngực mình rồi nhẹ nhàng buông nó ra, khiến nó rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Các loại hoa văn tinh tế trên hình nhân lập tức vỡ nát, văng ra tứ phía dưới chân Seti đệ nhất.

“Gϊếŧ ngươi cũng chỉ như đập vỡ hình nhân này thôi.”

Ivy ngơ ngác nhìn một màn vừa rồi, thật giống như đang xem một bộ phim cung đình ngày xưa, hung tàn, thô bạo… tất cả đều có. Một tia rét run trong lòng dần dâng lên. Chả trách Bifitu lại thờ ơ với tất cả mọi chuyện như vậy. Phụ thân lãnh khốc như vậy thì đương nhiên sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến tính cách của con trai. Cô lại nhìn Bifitu, quả nhiên không có một tia biểu tình, lại nhìn xung quanh mình, tất cả đại thần, vương tử, xứ giả,... đều vô cùng sợ hãi. Lại nhìn Mathao Nijiru trên mặt không một chút huyết sắc. Nàng đang cắn chặt môi, cố gắng để bản thân đứng vững.

Seti đệ nhất lạnh lùng nhìn lướt qua Mathao Nijiru, mở miệng nói, “Vương nhi, đây chính là lễ vật ta tặng cho con.”

Tâm Ivy hung hăng co rút một trận.

“Để ta giới thiệu một chút. Đây là công chúa thứ mười bảy của Hittite- Mathao Nijiru.”

Rốt cuộc thì Bifitu cũng có một chút biến chuyển, “Công chúa thứ mười bảy của Hittite? Đó là vị công chúa mà quốc vương Hittite sủng ái nhất, tại sao bây giờ lại…”

“Hahaha!” Seti đệ nhất đắc ý cười lớn, “ Một vị công chúa ngang ngạnh, vì muốn trốn tránh mối hôn sự sắp đặt mà một mình chạy đến biên cảnh. Kết quả là bị mắc kẹt vào chiến tranh rồi bị quân ta bắt về.”

“Thay vì ban nàng ấy cho con thì chúng ta nên dùng nàng ấy để bắt Hittite dùng vài thành trì để chuộc về. Quốc vương Hittite yêu thương nàng ấy như vậy thì nhất định ông ta sẽ đồng ý.”

Seti cười cười, nhẹ nhàng nói với Bifitu, “Không cần, một vài thành trì này ta không thèm để trong mắt. Với lại, dù Hittite có đồng ý chuộc thì chắc chắn chúng sẽ phát động chiến tranh ở biên giới, xé bỏ hiệp ước, cướp lại thành trì. Nhưng... sớm muộn gì Hittite cũng trở thành lãnh thổ của Ai Cập. Ta sẽ đem thiên binh vạn mã san bằng bọn chúng. Đến lúc đó, vài vị công chúa hay vài thành trì có là gì.”

Tất cả các vị sứ giả đều nghị luận, bàn tán, bị những lời nói vừa rồi của Seti đệ nhất làm cho kinh ngạc. Phần lớn ở đây là sứ giả của các nước khác, lời nói đó của Seti thật sự là diễu võ dương oai. Nhưng trên phương diện khác, tất cả thần tử Ai Cập đều trở nên hưng phấn.

Đại thần Seaman lúc này run rẩy đứng lên, giơ cao ly rượu trong tay, cực kì hưng phấn, “Bệ hạ vạn tuế! Ai Cập vạn tuế!”

Chúng thần tử cũng theo đó mà đứng lên, hướng về phía Seti đệ nhất mà hô to, “Bệ hạ vạn tuế! Ai Cập vạn tuế!” Đám sứ giả tuy bất mãn nhưng cũng chỉ biết hùa theo mà kính rượu Seti đệ nhất. Nhưng cảm xúc vẫn theo giọng nói lan ra khắp nơi.

“Vương của Ai Cập quá cuồng vọng…”

“Cho dù Ai Cập có mạnh đến đâu thì cũng phải chú trọng lễ tiết một chút chứ.”

“Rốt cuộc thì nên đứng về phía Hittite hay Ai Cập đây?”

Bifitu và Ivy đều nhận thấy được sự chần chừ của sứ giả các nước giữa vị trí trung lập. Trong lúc chiến sự đang căng thẳng, điều cần làm bây giờ chính là mướn sức của họ để đối phó với Hittite chứ không phải gây uy hϊếp đối với bọn họ. Lời nói vừa nãy của Seti đệ nhất quả thật không ổn, mà lão Seaman lại như thêm dầu vào lửa khiến cho các sứ giả càng thêm chần chừ, bất mãn.. Bây giờ, Bifitu đang cố tìm một lý do để hòa giải sự bất mãn này, nhưng cô công chúa Hittite kia lại mở miệng nói chuyện.

“Vương của Ai Cập thật ngu ngốc. Có lẽ trước khi ta biến thành tro bụi thì ngươi đã tự đào hố chôn mình vì chính sự cuồng vọng của mình.”

Ivy nhẹ nhàng lắc đầu. Cô công chúa xinh đẹp này quả thực rất thông minh nhưng trong cái tình huống này lại nói ra nhưng lời đại nghịch bất đạo như vậy thật là muốn đi tìm cái chết. Có lẽ là ở trong cung được nuông chiều từ bé nên dù có đang trong tình huống như thế nào cũng không cần suy nghĩ mà nói ra lời nói trong lòng của mình.

Đúng như suy nghĩ của Ivy, không biết trời cao đất dày mà nói ra lời này quả nhiên rất phi thường a. Đám sứ giả bây giờ chỉ yên lặng mà xem kịch vui. Seti đệ nhất trên mặt vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng như cũ.

Bifitu âm thầm thở ra một hơi, Seti đệ nhất bên miệng lại dần xuất hiện một tia cười. Tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng đôi mắt vẫn vô cùng minh mẫn vẫn tỏa ra những quang mang kỳ dị. Đó chính là một chút lãnh khốc cùng chút cười nhạo mang theo vài phần tà ác.

“Mathao Nijiru, hiện tại ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Ta muốn ngươi trở thành tiểu thϊếp của con trai ta, vĩnh viễn không cho ngươi danh phận. Để cho Hittite của ngươi chịu sự sỉ nhục này- thân là công chúa xinh đẹp của Hittite từ khi khai quốc mà chỉ có thể làm tiểu thϊếp không danh không phận của một vương tử của Ai Cập. Hơn nữa còn là do trốn tránh mối hôn sự được chỉ định mà tình nguyện đến Ai Cập.”

Khuôn mặt Mathao Nijiru vốn không có huyết sắc giờ lại càng thêm trắng bệch. Có thể đối với người bình thường, đây chính là chuyện vui, ít nhất sẽ không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng với một người được nuông chiều từ nhỏ như nàng, đây chính là điều vô cùng nhục nhã. Nếu tin tức này truyền đến Hittite, nàng sẽ không còn mặt mũi để trở về tổ quốc nữa, cũng sẽ bị thần dân Hittite phỉ nhổ. Tuy những tin tức đó không phải sự thật nhưng khi đã truyền đi sẽ khiến cho mọi người hiểu nhầm. Nàng đúng là không còn mặt mũi…

Nàng cắn chặt môi, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Seti đệ nhất.

Mà Seti đệ nhất lại nhẹ nhàng bâng quơ, “Vương nhi, còn không mau sai người đem tiểu thϊếp của con hồi cung.”

Nhưng mà lúc này, hắn thân là vương tử được Seti đệ nhất sủng ái nhất, là nhϊếp chính vương tử của Ai Cập, tương lai sẽ là Pharaoh… còn điều gì khiến hắn do sự.

Ở một góc, Ivy đang nhìn chằm chằm Bifitu, tay phải gắt gao nắm chiếc túi vải bên hông. Bên trong chiếc túi, chiếc vòng tay hoàng kim hình rắn đang lẳng lặng nằm ở đó…