Chương 10: Trở về

Tối nay, dân chúng ở Thebes đặc biệt hưng phấn, từng nhà đều đốt đuốc chúc mừng. Thebes đêm nay như một cây đuốc khổng lồ thắp sáng cả một khoảng trời, tràn đầy tiếng reo mừng, hoan ca. Hôm nay, nhân dân mở tiệc ăn mừng không chỉ vì việc sông Nile tràn ra mà còn vì Pharaoh giành thắng lợi trong cuộc giao chiến với Hittite. Hơn nữa họ còn nghe đồn rằng, công chúa thứ mười bảy của Hittite sẽ trở thành tiểu thϊếp của vương tử.

Do trong dân gian từ sớm đã truyền tai nhau vị công chúa thứ mười bảy này vô cùng xinh đẹp nên đối với việc vương tử sẽ cưới nàng không có gì bất ngờ. Việc công chúa được gả cho vương tử cũng chính là một lần nữa khẳng định được sức mạnh cường đại của Ai Cập. Hình ảnh người dân khắp nơi nhảy nhót vui mừng này được Ivy đã nhắc đến ở bài luận văn của cô. Chính là sùng bái quân chủ một cách điên cuồng a.

Nhưng mà lúc này, ở hoàng cung Thebes đang ăn mừng trong chính điện. Những người ở đây không điên cuồng sùng bái dân chủ nư dân chúng mà là một loại không khí tự do diệu kỳ ở bên trong.

Khi Seti đệ nhất tuyên bố công chúa Mathao Nijiru chính thức trở thành phi tử của Bifitu, nhóm quần thần Ai Cập không khỏi cười đắc ý, hướng Bifitu mà dâng rượu chúc phúc. Nhưng khi thấy mặt của Bifitu không một chút biểu cảm nên chỉ đành chậm rãi hạ ly rượu xuống rồi mở to mắt, nín thở chờ xem sự việc tiếp theo.

Bifitu không nói một câu nào, không nghe theo chỉ thị của phụ vương.

Sứ giả các nước đều thu hồi âm thanh bàn tán, hết sức chăm chú chờ đợi để chê cười hoàng thất Ai Cập. Seti đệ nhất chuyển ánh nhìn đến hắn, mang theo một tia khó hiểu cùng một chút tức giận.

Bifitu rốt cuộc là đang do dự điều gì? Ivy đứng lẫn trong đám tùy tùng nhìn hắn. Nghe những cuộc đối thoại vừa rồi cô cũng hiểu được, Ai Cập đối với Hittite có lợi chứ không có hại. Tuy rằng Seti đệ nhất không có ý định giao hảo với Hittite nhưng cách xử lý cô công chúa địch quốc lại này vô cùng thông minh. Nếu cô công chúa này mà đem lòng yêu Bifitu thì bọn họ sẽ càng có nhiều thông tin tình báo của Hittite. Không những thế, nếu họ có con nối dõi thì đây chính là nỗi nhục lớn đối với vương quốc hittite.

Bifitu, rốt cuộc anh đang do dự điều gì…? Hiện tại cô vô cùng lo lắng. Đột nhiên tầm mắt của Bifitu một lần nữa nhìn về phía cô. Khi bốn mắt giao nhau thì trên mặt cô xuất hiện chút bi thương. Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Lấy được một cô công chúa xinh đẹp như vậy thì rất nhanh hắn sẽ quên đi mình. Không hiểu tại sao trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, Ivy nhẹ nhàng vỗ về chiếc túi đựng vòng tay hoàng kim.

Lần này đến Ai Cập cổ đại đúng là có thu hoạch rất lớn. Có thể tận mắt nhìn thấy quang cảnh đến nằm mơ cũng không thể thấy…. xã hội nô ɭệ, quân chủ sùng bái cùng tông giáo và các kiến trúc cổ đại. Nếu kể những việc này với anh hai thì chắc chắn anh ấy sẽ mở rộng tầm mắt. Cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không vui lên một chút nào.

Cô chuyển tầm mắt đến ngắm gương mặt của hắn.

Trên khuôn mặt anh tuấn kia một chút biểu tình. Cô muốn biết đáp án sẽ là sẽ gì. Đối với một đế vương thời cổ đại, hôn nhân chỉ là một công cụ. Nếu như một cuộc hôn nhân có thể đem lại quyền lực, đất đai, tiền tài thì đó sẽ là một cuộc hôn nhân thành công, một cuộc hôn nhân đáng giá, một cuộc hôn nhân chính xác.

Bifitu chậm rãi đứng dậy.

Cô ngửa mặt lên trời, thở dài một hơi, đưa tay vào trong túi lấy chiếc vòng tay ra.

Bifitu khoát tay ý bảo mọi người hãy im lặng và ngồi im một chỗ.

Ivy chậm rãi đưa tay trái lên ngực, trong tay nắm chặt chiếc vòng hoàng kim.

Bifitu mở miệng, “Mathao Nijiru, công chúa thứ mười bảy của Hittite từ hôm nay sẽ trở thành phi tử của ta. Nếu ngươi làm ra chuyện gì gây bất lợi với Ai Cập, ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.”

Các đại thần giống như nhảy nhót mà đứng dậy hoan hô. Bifitu khí phách tuyên bố, trực tiếp chiếu cáo* Ai Cập. Sứ giả ở đây cũng bởi ngữ khí ấy làm cho chấn động, bọn họ cuối cùng đã quyết định sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Ai Cập.

Khác với mọi người, Mathao Nijiru cơ hồ muốn té xỉu trên mặt đất, bị thị nữ Ai Cập đưa xuống phía dưới. Seti đệ nhất vừa lòng gật đầu, nâng tay lên, “Đưa các tù binh còn lại vào đại lao, chờ mai xử tử. Các vị, tiếp tục lễ mừng!”

Đại sảnh không khí thân thiện lên một chút, xem trận xấu hổ vừa rồi giống như chưa hề tồn tại. Sứ giả, các đại thần đều kính rượu nhau. Giữa sự hỗn loạn, Ivy đưa vòng tay lên, lẳng lặng chờ đợi ánh sáng đem nàng bao lấy. Nhưng mà….

Qua một lúc lâu sau vẫn không có chuyện gì xảy ra! Trong lòng cô xuất hiện một tia sợ hãi. Bây giờ trong lòng cô toàn bộ đều chỉ có thể tập trung vào một cái ý niệm trong đầu: Không trở về được…!

Lúc này Bifitu an tọa trên ghế, chán ngán nhìn các đại thần cùng các sứ giả đang uống rượu mừng. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy bất an. Theo bản năng, hắn quét tầm mắt vào đám người hỗn loạn bên dưới, vừa rồi hắn có cảm giác Nefertari đang nhìn mình, nhưng tại sao nàng lại có thể ở đây được. Hắn trong lòng tự hỏi, tầm mắt phủ lên một người che khăn kín mặt.

Toàn bộ đại sảnh đều ngập trong tiếng cười, mọi người cùng nhau nói chuyện, kính rượu nhau, tại sao người kia lại đứng một mình ở đó? Bifitu nhìn chằm chằm người đó. Một khắc sau, Ivy cũng đang bất lực ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Lúc này đây, Bifitu đã nhìn được đôi mắt màu xanh nước biển của cô.

“Không ổn!” Ivy trong lòng thầm gào thét, nhất thời bối rối đánh mất cả lý trí. Cô lập tức xoay người chạy ra phía bên ngoài.

“Đáng chết! Tại sao nàng lại ở đây?” Bifitu âm thầm mắng một câu, ném cái chén trong tay về phía Mentus đứng ở phía sau rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ivy cố hết sức chạy tới nơi ít người, vì chiếc váy quá dài nên cô không thể chạy nhanh được. Cô cảm giác được Bifitu ở phía sau đang tiến đến rất gần cô, hơn nữa hắn còn đang tức giận. Ivy khổng hiểu, hắn vì sao lại tức giận chứ! Đột nhiên chân lại dẫm váy, cô không thể giữ thăng bằng mà ngã xuống.

“A…” cô nhắm chặt mắt hét lên, chờ đợi cơn đau ập đến. Huhu, đừng quá đau là được.

Nhưng một giây sáu, thân thể không giống trong suy nghĩ mà ngược lại là rơi vào giữa cánh tay chắc khỏe, ấm áp. Ngay sau đó, một âm thanh giận dữ vang lên, “Neferteri!!”

Thôi xong, cô bị hắn bắt được rồi. Co vì khẩn trương mà nhắm chặt mắt lại, một hồi lâu sau mới dám mở mắt. Đối diện với cô là ánh mắt tràn đầy tức giận của Bifitu.

“Nefertari! Tại sao nàng không ở trong phòng?”

Ivy nhỏ giọng, chậm chạp đáp, “Không phải anh nói tôi có thể đi xem tế điển hay sao…”

Bifitu nhất thời nghẹn lời. giống như hắn lôi cô lên dàn hiến tế vậy…, “Không được nói gì nữa! Sau hiến tế, tại sao nàng không về phòng mà còn ngu ngốc chạy linh tinh.”

“Anh đâu có nói là tôi không được tới... “ Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

“Tại sao nàng lại ăn mặc như thế này, đã thế còn trà trộn trong đám tùy tùng của sứ giả các nước?”

“Không cả trang thì làm sao xem được cảnh các sứ giả yết kiến Pharaoh chứ…”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại lọt vào tai hắn. Nàng nói rất đúng, tất cả đều ổn, tại sao mình lại ở đây nổi trận lôi đình chứ. Chẳng lẽ…. do hắn không nghĩ sẽ nói cho nàng biết mình nạp phi, không nghĩ sẽ làm cho nàng khổ sở, không nghĩ sẽ làm cho nàng rời bỏ mình….

“Vậy nên… nàng đều thấy hết được.” Hắn thử nói.

“A, vị công chúa đó rất xinh đẹp, chúc mừng anh.” Ivy nhẹ nhàng mỉm cười.

“Nàng…. không khó chịu sao?”

“Không có.”

“Không có một chút.... muốn ta từ chối nàng ấy sao?”

“Nhưng anh lấy cô ta rất có lợi với Ai Cập, làm như thế là rất đúng.”

“Chẳng lẽ nàng không quan tâm ta một chút nào sao?” Bifitu cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, cầm khuôn mặt Ivy, ép cô nhìn thẳng vào hắn.

“Ivy nhìn hắn, gằn từng tiếng, “Tôi sẽ không nảy sinh tình cảm gì với anh, tôi đến từ một nơi mà các anh không đủ sức tưởng tượng ra. Chúng ta vốn không nên có xảy ra chuyện gì, huống hồ, trong lòng ta…”

“Đủ rồi! Câm miệng! Ta không hiểu nàng đang nói gì cả.” Bifitu cuối cùng cũng mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cuồng loạn lắc đầu. Lời nói vô tình vừa nãy thật sự muốn đem tim hắn bóp nát, “Nefertari, tại sao nàng lại tàn nhẫn như vậy. Ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, nàng có thể đừng tàn nhẫn với ta như vậy, được không?”

Chẳng lẽ, hắn nghĩ mình chỉ vì vật chất hay sao. Ivy nhẹ nhàng thở dài. Không thể phủ nhận, cô đã động tâm với hắn. Nhưng, cô và hắn vốn không cùng một thời đại. Ở tế điển hôm nay, cô đã nhận thức được sự khác nhau này. Cô nghĩ đến chiếc vòng tay, quyết định đem tình cảm này chấm dứt, vĩnh viễn quên đi đoạn tình cảm này.

“Tôi…”

“Cái gì? Bifitu gắt gao ôm lấy Ivy, khẩn trương nhìn cô chằm chằm, “Nefertari, nàng muốn nói cái gì? Nefertari, nàng muốn nói cái gì?”

Nhưng lời nói kế tiếp làm cho hắn lâm vào tuyệt vọng, “Tôi…muốn về nhà.”

“Nàng... vẫn muốn rời xa ta? Tại sao? Vì Mathao Nijiru ư? Đấy chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, ta sẽ đem nàng ấy đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không gặp mặt nàng ấy. Nefertari, ta chỉ cần nàng, nàng ở lại bên cạnh ta được không.”Vương tử trẻ tuổi bối rối. Tuy rằng Nefertari đang ở trong lòng nhưng hắn lại cảm thấy nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Sự bất an chậm rãi ăn mòn lý trí hắn khiến tay hắn càng tăng thêm lực đạo. Thường ngày hắn luôn bình tĩnh nhưng hiện tại khó có thể khống chế tâm tình sợ hãi. Chỉ cần nàng ở lại bên hắn... như vậy, hắn có thể cho nàng tất cả những thứ nàng muốn.

Ivy lắc lắc đầu. Hắn phải vì đất nước mà suy nghĩ, về sau hắn sẽ có Mathao Nijiru thứ nhất, thứ hai,... hắn có thể đưa tất cả vào lãnh cung hay sao? Huống hồ, một người kiêu ngạo như cô sẽ không chấp nhận chia sẻ nam nhân mình yêu với người phụ nữ khác. Cho dù nam nhân kia là anh Ngải Huyền... cô chỉ có thể quên đi hắn.

Tự tôn của cô quyết không cho phép, huống hồ tình cảm cô đối với nam nhân này chưa bằng một phần nghìn tình cảm cô đối với anh Ngải Huyền.

“Nefertari!” Thanh âm của Bifitu vô cùng nhỏ. Hắn chưa từng e ngại điều gì như vậy nhưng lại bị cô làm cho e ngại.

Ivy nắm chặt chiếc vòng trong tay, khe khẽ thở dài… Tuy là như vậy nhưng cô phải làm thế nào mới có thể trở về đây.

Đột nhiên mắt con rắn làm bằng đá ruby bắt đầu chuyển động mang theo ánh sáng kì dị. Ivy kinh ngạc nhìn nó, chẳng lẽ….

Bifitu đột nhiên cảm thấy Nefertari trong lòng mình đang dần nhẹ đi, lại cảm thấy không khí không giống với bình thường. Hắn chú ý đến chiếc vòng tay đang phát ra ánh sáng trong tay trái của Ivy, bản năng nói cho hắn biết, cái vòng kia sẽ mang Nefertari của hắn đi. Hắn vội vàng đi đến kéo chiếc vòng tay mà hắn từng tặng cho nàng. Nhưng thời điểm hắn chạm vào chiếc vòng tay thì giống như đang chạm vào không khí.

“Nefertari!”

Ánh sáng từ chiếc vòng tay lớn dần lên, ôn nhu ôm lấy thân thể của Ivy. Ánh sáng chói lóa che tầm nhìn của Bifitu, hắn chỉ có thể thất thanh kêu to, “Nefertari, đây là chuyện gì? Nefertari, nàng không được rời đi. Nefertari.”

Mà lúc này, Ivy được một loại ánh sáng ấm áp bao quanh, tâm tình vì thế mà thả lỏng. Thanh âm của Bifitu ngày càng nhỏ, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.”

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại nhanh chóng quên đi.

Ivy dần dần mất đi ý thức.